Tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô TP.HCM, Minh và Lan là một cặp vợ chồng trẻ, sống bình dị nhưng hạnh phúc. Minh làm kỹ sư cơ khí, còn Lan là nhân viên ngân hàng. Họ mới cưới được hai năm, và dù cuộc sống không dư dả, cả hai luôn yêu thương, chia sẻ mọi điều. Nhưng một buổi tối, một sự việc bất ngờ đã làm đảo lộn tất cả.
Hôm đó, Lan đi làm về muộn, vẻ mặt lo lắng. Cô nói với Minh rằng chiếc xe máy của mình bị hỏng giữa đường, phải dắt bộ một đoạn mới về được nhà. “Chắc bình xăng có vấn đề, em không rõ nữa. Anh xem giúp em nhé,” Lan nói, giọng hơi run. Minh, vốn rành về máy móc, gật đầu: “Để anh kiểm tra, chắc không có gì nghiêm trọng đâu.”
Minh đẩy chiếc xe Wave cũ vào góc sân, bật đèn pin và bắt đầu xem xét. Anh kiểm tra bình xăng, bugi, rồi tháo một vài bộ phận để tìm nguyên nhân. Mọi thứ có vẻ bình thường, cho đến khi anh mở cốp xe. Bên dưới tấm thảm lót, Minh phát hiện một gói nhỏ bọc nylon đen, được dán kín bằng băng keo. Anh nhíu mày, tò mò mở ra. Bên trong là một túi bột trắng, khoảng vài trăm gram, và một xấp tiền mệnh giá lớn, cuộn chặt.
Minh cảm thấy tim đập thình thịch. Anh không phải chuyên gia, nhưng làm việc ở xưởng cơ khí, anh từng nghe đồng nghiệp kể về những vụ buôn lậu MT. Gói bột này không giống bất kỳ thứ gì hợp pháp. Anh nhìn vào nhà, nơi Lan đang rửa bát, rồi lại nhìn gói đồ. Một cảm giác bất an trỗi dậy. Tại sao thứ này lại ở trong xe của vợ anh?
Không chần chừ, Minh lấy điện thoại, gọi ngay cho cảnh sát. Anh nói rõ tình huống, giọng bình tĩnh nhưng không giấu được căng thẳng: “Tôi tìm thấy một gói bột lạ và tiền trong xe máy của vợ. Tôi không biết nó từ đâu ra, nhưng tôi nghĩ các anh cần kiểm tra.” Cảnh sát yêu cầu anh giữ nguyên hiện trường và hứa sẽ đến ngay.
Trong lúc chờ đợi, Minh vào nhà, cố giữ vẻ bình thường. “Lan, xe anh sửa xong rồi. Nhưng em có để gì trong cốp không? Anh thấy một gói đồ lạ,” anh hỏi, quan sát phản ứng của vợ. Lan giật mình, tay làm rơi chiếc đĩa xuống sàn. “Gói đồ gì? Em… em không biết gì hết,” cô lắp bắp, mặt tái mét. Minh không hỏi thêm, chỉ gật đầu, nhưng trong lòng anh rối bời. Lan là người vợ anh yêu, nhưng thái độ của cô khiến anh không thể không nghi ngờ.
Hai mươi phút sau, cảnh sát đến. Họ kiểm tra gói đồ, xác nhận đó là MT đá và số tiền khoảng 50 triệu đồng. Minh đứng bên cạnh, lòng nặng trĩu. Lan được mời lên xe cảnh sát để làm việc. Cô khóc nức nở, liên tục nói: “Em không biết, em thề em không biết!” Minh muốn tin vợ, nhưng sự thật trước mắt quá rõ ràng.
Trong những ngày sau, Minh hợp tác với cảnh sát để làm sáng tỏ vụ việc. Qua điều tra, sự thật dần hé lộ. Lan, dù vô tội, đã vô tình bị cuốn vào một âm mưu. Một đồng nghiệp của cô, tên Hùng, là nhân viên ngân hàng nhưng bí mật làm việc cho một đường dây buôn MT. Hùng thường mượn xe của Lan để đi giao dịch, lợi dụng sự tin tưởng của cô. Hôm chiếc xe “hỏng”, Hùng đã cố tình đặt gói MT vào cốp, định lấy lại sau, nhưng không ngờ Lan mang xe về nhà và Minh phát hiện ra.
Cảnh sát bắt được Hùng và đồng bọn sau một cuộc truy quét. Lan được minh oan, nhưng cô suy sụp vì cảm giác tội lỗi. Cô ôm Minh khóc: “Em xin lỗi, em không biết anh ấy là người như vậy. Em suýt nữa hại cả gia đình mình.” Minh ôm vợ, an ủi: “Anh tin em. Từ giờ, mình phải cẩn thận hơn.”
Vụ việc để lại trong Minh một bài học sâu sắc. Anh nhận ra, dù yêu thương nhau đến đâu, sự cảnh giác vẫn cần thiết. Anh sửa lại chiếc xe máy, nhưng quyết định bán nó đi, mua một chiếc mới cho Lan. “Coi như bỏ đi xui xẻo,” anh nói, nửa đùa nửa thật. Lan mỉm cười, nắm tay chồng, biết rằng sau cơn bão, họ đã hiểu và trân trọng nhau hơn.
Căn nhà nhỏ của Minh và Lan lại trở về với những ngày bình yên. Mỗi buổi tối, họ ngồi bên nhau, kể lại câu chuyện như một lời nhắc nhở. Chiếc xe máy cũ đã ra đi, nhưng tình yêu và sự tin tưởng giữa họ, dù từng bị thử thách, vẫn vững vàng như sóng biển không ngừng vỗ bờ.