Tôi ly dị chồng năm 30 tuổi, tay trắng bước ra khỏi nhà chồng. Từ ngày đó, mẹ chồng coi tôi như kẻ phản bội, gặp ở đâu là quay đi, thậm chí còn chửi trước mặt họ hàng. Tôi cũng chưa từng quay lại căn nhà ấy.
Thế mà hôm nay, ngân hàng lại gọi bảo tôi là người thụ hưởng hợp pháp của khoản bảo hiểm nhân thọ hơn 3 tỉ đồng, do chồng cũ để lại. Nhưng điều kiện để nhận là… tôi phải đứng tên cam kết chăm sóc mẹ ruột anh ấy đến cuối đời.
Tôi sững người, vừa sốc vì tin chồng cũ mất, vừa ngỡ ngàng không hiểu vì sao anh lại để số tiền lớn như vậy cho mình. Cán bộ ngân hàng còn đưa cho tôi một tờ giấy di chúc, trong đó chỉ viết vỏn vẹn:
“Cô ấy là người duy nhất tôi tin sẽ không bỏ mặc mẹ tôi.”
Tối đó tôi mang hợp đồng sang nhà bà. Bà vừa thấy tôi đã chống gậy, quát lớn:
– Cô đến đây làm gì? Tiền tôi không cần, chỉ cần cô biến!
Tôi đặt một phong bì lên bàn. Trong đó là một xấp thư tay mà chồng cũ viết cho tôi suốt mấy năm qua, nhưng chưa từng gửi. Những trang giấy ố vàng kể lại chuyện anh âm thầm trả hết nợ cho nhà tôi khi tôi gặp khó khăn, chuyện anh giấu bệnh ung thư giai đoạn cuối, và lời nhờ vả tha thiết:
“Nếu một ngày anh không còn, hãy tha thứ cho mẹ anh. Bà nóng nảy nhưng cả đời chỉ có mình anh là con…”
Mẹ chồng cũ run rẩy cầm từng lá thư, nước mắt lăn dài. Bà quay sang nhìn tôi, giọng nghẹn:
– Nếu con không chê… từ giờ hãy coi đây là nhà con.
Tôi gật đầu, biết rằng mình vừa nhận về không chỉ 3 tỉ đồng, mà còn một mối tình dang dở được khép lại trọn vẹn.