Làm 40 mâm cỗ đón quý tử linh đình, 3 năm sau chồng lặng người ch;/ ết điếng khi xét nghiệm ADN

0
2

Hôm ấy, cả làng xôn xao khi nhà tôi dựng rạp, bày bàn, thuê đội nhạc sống mừng quý tử tròn một tháng tuổi. Chồng tôi hãnh diện lắm, đi khắp nơi khoe “thằng cu nối dõi” với ánh mắt ngời ngời tự hào. 40 mâm cỗ bày kín sân, khách khứa đến chúc mừng rộn ràng. Cả họ nhà chồng ai cũng vỗ vai anh, khen “giỏi thật, một phát có con trai luôn!”.

Ba năm trôi qua, thằng bé ngày càng kháu khỉnh, thêm hai cậu em sinh liền kề khiến nhà cửa lúc nào cũng rộn tiếng cười. Chồng tôi lại càng tự hào hơn, suốt ngày gọi ba cậu là “ba chiến binh nối dõi của bố”. Thế nhưng một lần, vì lý do sức khỏe, anh phải đi khám tổng quát. Bác sĩ nhìn hồ sơ rồi khẽ cau mày hỏi:

– Anh… bị vô sinh từ trước rồi, sao lại có tận ba đứa con trai?

Câu hỏi ấy như tiếng sét đánh ngang tai. Chồng tôi chết điếng, mồ hôi túa ra. Anh xin làm xét nghiệm ADN cho cả ba đứa… và kết quả khiến anh khuỵu gối ngay giữa phòng khám: Cả ba đều không có quan hệ huyết thống với anh.

Anh về nhà trong trạng thái bàng hoàng, tay cầm tờ giấy kết quả run rẩy. Tôi đang chơi với mấy đứa nhỏ thì anh đập mạnh lên bàn, giọng nghẹn lại:

– Vậy… bố của chúng là ai?

Tôi im lặng vài giây, rồi chỉ khẽ cười nhạt:

– Anh còn nhớ… những lần anh đi công trình xa cả tháng trời, ai là người thường xuyên “giúp đỡ” tôi đưa đi khám thai, chăm sóc lúc trở dạ không?

Ngay lúc đó, tiếng cửa mở, một người đàn ông bước vào, ôm chầm lấy ba đứa bé và nói…

Người đàn ông ấy không ai khác chính là… anh họ bên nhà chồng.

Anh ta bước vào với vẻ mặt bình thản, bế đứa út lên rồi quay sang chồng tôi:
– Giờ thì cậu hiểu vì sao tụi nhỏ giống tôi như đúc rồi chứ?

Chồng tôi chết lặng. Mọi ký ức ùa về — những lần tôi đau ốm, chồng đi xa, chính anh họ là người chở tôi đi khám, mua đồ ăn, thậm chí ngủ lại trông tôi khi trở dạ. Cả họ nhà chồng lúc đó chỉ biết ậm ừ cho qua, vì ai cũng nghĩ “họ hàng thì giúp nhau là chuyện thường”.

Tôi ngồi xuống, mắt lạnh băng:
– Anh trách ai bây giờ? Năm đó anh bỏ tôi bơ vơ suốt hàng tháng trời, tôi cần người bên cạnh… và anh ấy ở đó. Còn chuyện ba đứa bé, tôi chưa từng định nói, nhưng kết quả hôm nay chính là câu trả lời rõ nhất.

Cả căn nhà chìm trong im lặng nặng nề. Chồng tôi nhìn tờ giấy ADN run rẩy, rồi nhìn ba đứa con đang ríu rít gọi “bố” với anh họ. Ngoài kia, hàng xóm đã bắt đầu xì xào khi thấy cảnh tượng lạ lùng này… và chỉ trong một buổi chiều, chuyện “ba quý tử không phải con ruột” đã lan khắp làng như lửa cháy rừng.

Đêm hôm đó, chồng tôi rời khỏi nhà trong mưa tầm tã, để lại tôi và… “người cha thật sự” của ba đứa nhỏ đứng giữa sân, đối diện với ánh nhìn vừa thương hại vừa hả hê của hàng xóm.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here