Lan, một bé gái 10 tuổi, sống cùng mẹ – bà Hương – ở một thị trấn nhỏ

0
3

Lan, một bé gái 10 tuổi, sống cùng mẹ – bà Hương – ở một thị trấn nhỏ ven biển. Mẹ Lan là một người bán cá ở chợ, ngày ngày dậy sớm mang cá tươi ra bán để nuôi con ăn học. Lan ngoan ngoãn, học giỏi, và được bạn bè yêu mến. Cuối năm học, lớp cô tổ chức một chuyến đi du lịch hai ngày đến Đà Lạt. Lan háo hức đăng ký, nhưng cô giáo chủ nhiệm – cô Hoa – gọi riêng Lan ra, nói với giọng khinh miệt: “Lan, mẹ con bán cá, nhà nghèo, đừng đi du lịch với các bạn. Về nhà đi, đừng làm xấu mặt lớp.” Lan ngượng ngùng, nước mắt lăn dài, đành lủi thủi về nhà.

Lan kể lại với mẹ trong nước mắt. Bà Hương, dù buồn, không trách cô Hoa, chỉ an ủi con: “Con đừng buồn, mẹ sẽ lo cho con.” Nhưng trong lòng bà, nỗi tức giận và bất công dâng trào. Bà biết con mình xứng đáng được đi chơi như các bạn, không phải bị kỳ thị vì nghề nghiệp của mẹ. Quyết tâm làm sáng tỏ sự việc, bà Hương lập kế hoạch.

 

 

Chỉ 10 phút sau, khi Lan vừa về nhà, bà Hương vội vàng chuẩn bị. Bà mang theo một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, khóa cẩn thận, rồi nhanh chóng đạp xe đến trường. Đến nơi, bà gặp hiệu trưởng – ông Vinh – đang trong phòng làm việc. Bà gõ cửa, bước vào, đặt chiếc hộp lên bàn, giọng run nhưng kiên định: “Thưa thầy, tôi là mẹ của Lan. Tôi muốn thầy xem cái này, rồi quyết định xem con tôi có xứng đáng đi du lịch không.”

Ông Vinh ngạc nhiên, mở hộp ra. Bên trong là một tấm huy chương vàng Olympic Toán quốc tế năm 1995, cùng một bằng khen danh dự từ Đại học Harvard, và một tập giấy chứng nhận ghi tên bà Hương – người từng là một nhà toán học tài năng, đạt giải cao nhất thế giới ở tuổi 20. Ông Vinh đọc kỹ, mắt mở to, không tin nổi. Bà Hương kể lại câu chuyện: 25 năm trước, bà là một thần đồng toán học, được mời sang Mỹ học tập. Nhưng vì bố mẹ qua đời đột ngột, bà phải về nước, bán nhà để lo tang lễ, rồi ở lại quê để nuôi em. Cuộc sống khó khăn buộc bà làm nghề bán cá, nhưng bà vẫn âm thầm dạy Lan học, hy vọng con sẽ tiếp nối giấc mơ của mình.

“Con tôi bị cô Hoa đuổi về chỉ vì mẹ bán cá,” bà Hương nói, nước mắt rơi. “Nhưng tôi không muốn con tôi chịu bất công. Tôi mang bằng chứng này để thầy biết, tôi không phải người thất học, và con tôi không đáng bị khinh miệt.” Ông Vinh lặng người, nhận ra sai lầm của mình khi không kiểm tra kỹ. Ông quỳ xuống trước bà Hương, xin lỗi: “Tôi sai rồi, chị Hương. Tôi không biết sự thật. Tôi sẽ xử lý cô Hoa và đảm bảo Lan được đi du lịch, còn được bồi thường vì tổn thương này.”

 

 

Tin tức lan nhanh. Cô Hoa bị khiển trách nặng nề, phải xin lỗi Lan trước toàn trường. Lan được bạn bè và thầy cô an ủi, tham gia chuyến đi Đà Lạt với nụ cười rạng rỡ. Bà Hương, dù vẫn bán cá, trở thành niềm tự hào của làng khi câu chuyện về quá khứ của bà được kể lại. Nhiều người đến xin lỗi, và một tổ chức giáo dục còn mời bà làm cố vấn toán học cho trẻ em nghèo.

 

 

Từ đó, Lan học hành chăm chỉ hơn, mơ ước trở thành nhà toán học như mẹ. Bà Hương, dù vẫn mang gánh cá mỗi ngày, luôn tự hào về con và thấy rằng, sự thật và lòng kiên cường đã giúp gia đình bà vượt qua định kiến. Câu chuyện của họ không chỉ thay đổi cách nhìn của làng, mà còn truyền cảm hứng cho nhiều người về giá trị thực sự của con người, vượt xa những định kiến về nghề nghiệp.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here