Vợ tôi phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ bảo còn chút hy vọng nếu chạy chữa kịp thời. Nhìn vợ tiều tụy, ôm con thơ khóc nấc, tim tôi như vỡ vụn. Nhà chẳng còn gì đáng giá, tôi cắn răng chạy vạy khắp nơi nhưng không đủ. Cuối cùng, tôi đành nuốt tự ái tìm đến nhà mẹ vợ cầu cứu.
Nhưng trớ trêu thay, người ra mở cửa lại là chị gái vợ. Chị nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt lạnh băng, rồi nói rành rọt:
“Muốn vay tiền cứu em tao cũng được… nhưng phải viết giấy nợ rõ ràng. Không giấy, không một xu.”
Tôi chết lặng. Lúc ấy vợ nằm viện chờ từng giây, tôi nào dám mặc cả. Cắn răng ký vội vào tờ giấy nợ 500 triệu, lòng chát đắng. Tôi tự nhủ, miễn sao cứu được vợ thì nhục mấy cũng chịu.
Thế nhưng, bệnh tình của vợ không qua khỏi. Một tháng sau, tôi ôm hũ tro cốt về mà nước mắt cạn khô. Nỗi đau chồng thêm gánh nợ, tôi cắm cúi làm ngày làm đêm, vừa nuôi con vừa chắt bóp trả từng đồng cho nhà chị vợ, không một lời oán trách.
Đúng tròn 1 năm sau, khi tôi đã gom đủ tiền để mang trả, chị vợ đưa lại tờ giấy nợ. Tôi run run mở ra, và rồi chết sững. Bởi nội dung trên giấy không phải số tiền 500 triệu như tôi từng ký, mà là một dòng chữ ngắn ngủi, run rẩy:
“Em rể, số tiền này em không cần trả. Hãy tha thứ cho chị, vì chị chỉ muốn thử lòng em. Nếu một năm qua em không bỏ rơi em gái chị, thì coi như chị trao lại cả phần tình thương của chị cho em. Dưới hòm tủ có số tiền em cần cho tương lai của con, hãy sống tốt.”
Tôi cứng người, mắt nhòa lệ. Trong hộc tủ cạnh đó, một chiếc phong bì dày cộm nằm ngay ngắn — bên trong là số tiền còn nhiều hơn khoản nợ. Tôi khuỵu xuống, vừa khóc vừa quỳ, nghẹn ngào xin lỗi chị vợ. Thì ra, suốt một năm qua tôi đã trách oan tấm lòng sắt đá của chị, mà không ngờ đó lại là cách chị âm thầm bảo vệ tôi và đứa con nhỏ…