Vợ tôi bệnh nặng, nằm liệt giường nhiều tháng. Đến lúc gần đất xa trời, hơi thở yếu ớt, cô ấy nắm chặt tay tôi thì thào:
“Anh… đừng buồn… trong tủ… còn 5 tỷ… em giấu để dành cho anh và con…”
Nghe xong, tôi mừng như mở cờ trong bụng. Cả đời vợ chồng chắt bóp, tôi nào ngờ cô ấy lại giỏi giang đến mức để dành được số tiền lớn như vậy. Vợ vừa nhắm mắt, tôi nước mắt ngắn dài nhưng trong lòng nhen nhóm một niềm an ủi — ít ra còn có khoản tiền để lo cho con.
Ngay trong đêm, tôi không kìm nổi, vội vàng lao như bay về nhà, tim đập thình thịch. Tôi mở cửa tủ gỗ cũ kỹ, run rẩy lục tung từng ngăn. Cuối cùng, ngay góc dưới cùng, tôi phát hiện ra một chiếc hộp sắt khóa chặt.
Vừa định mở ra thì bất chợt — rầm! — cánh cửa tủ bật mạnh, một thứ đen ngòm, vừa hôi vừa tanh tràn ào xuống người tôi. Tôi hoảng loạn ngã ngửa, mùi tử khí nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Dưới ánh đèn leo lét, tôi chết lặng khi nhận ra đó không phải giấy tờ hay tiền bạc… mà là những mảnh xương người đã mục rữa, bọc trong vải liệm cũ nát.
Cả người run bắn, tay chân mềm nhũn. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì từ trong đáy hộp, một cuốn sổ nhỏ ẩm mốc trượt ra. Trên trang đầu tiên, nét chữ quen thuộc của vợ hiện rõ:
“Anh, nếu anh đọc được những dòng này, tức là tôi đã đi rồi. 5 tỷ ấy… là cái giá phải trả cho bí mật mà tôi buộc phải chôn giấu suốt 10 năm qua. Anh đừng tìm hiểu thêm, bởi nếu đào sâu, cả nhà ta sẽ không còn đường sống…”
Tôi chết lặng, mồ hôi túa ra như tắm. Thì ra lời trăn trối của vợ không phải là sự an ủi, mà chính là cánh cửa mở ra một địa ngục khác…