Mẹ chồng “giả bệ:;nh” quanh năm để loè con trai con dâu, chồng

0
49

Từ ngày cưới nhau, tôi chưa từng biết thế nào là bình yên. Chồng đi công trình suốt, mỗi tháng về một lần, còn mẹ chồng thì quanh năm giả đau giả ốm, làm như tôi là tội đồ trong nhà này.

Ngày nào cũng vậy, vừa nấu cơm xong là bà nằm vật ra ho rên hừ hừ. Tôi giặt đồ thì bà giả vờ xỉu. Tôi đi chợ hơi lâu thì bà gọi điện khóc lóc với chồng:

“Con ơi, mẹ thở không ra hơi, mà nó vẫn ung dung son phấn đi chơi.”

Chồng về là mặt nặng mày nhẹ, thậm chí có lần còn giơ tay đánh tôi ngay trước mặt bà. Tôi uất ức, nhưng chẳng có bằng chứng. Bà diễn quá khéo. Bác sĩ khám cũng không ra bệnh, nhưng bà lại luôn “gần đất xa trời” mỗi lần có mặt con trai.

Tôi chịu đựng mãi. Cho đến một hôm, sau cú tát nảy đom đóm mắt từ chồng khi vừa về tới nhà, tôi quyết định đặt dấu chấm hết cho màn kịch này.

Tối đó, khi bà đã ngủ say, tôi nhẹ nhàng đặt một máy ghi âm siêu nhỏ dưới gối bà. Đó là bản thu mới, chỉ kích hoạt khi có tiếng động.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm nấu cơm. Đúng lúc bà bắt đầu “ho khan – rên rỉ – gọi trời than đất”, tôi lấy điện thoại mở đoạn ghi âm ra phát trên loa.

Giọng bà rõ mồn một, âm mưu từng lời:

“Tao chỉ cần rên vài câu là thằng T về tới nơi. Con đó tưởng lấy được chồng ngon à? Tao chưa cho ra khỏi nhà là còn phúc đức lắm rồi. Mày cứ thử dám bật lại xem, tao khóc một trận thôi là cả họ tin tao bị đánh đập.”

Chồng vừa bước xuống nhà đã nghe đến câu đó, mặt tái mét. Bà cũng chưa kịp hiểu chuyện gì thì loạn đả xảy ra ngay tại mâm cơm.

– Mẹ… mẹ đang nói gì vậy? – Anh ta lắp bắp, run rẩy.

– Không… không phải mẹ, chắc ai giả giọng…

Tôi thở dài, đưa điện thoại cho chồng xem bản ghi đầy đủ thời gian, ngày giờ, giọng nói, cả tiếng ho khan gượng gạo của bà.

Không cãi được, bà lăn đùng ra ăn vạ:
– Tao làm tất cả cũng chỉ vì giữ con trai, giữ mái nhà này… nó không xứng đáng làm dâu…

Chồng quỳ xuống, tay run rẩy nắm lấy tay tôi:
– Anh sai rồi… tha cho anh lần này…

Còn bà, cũng phải quỳ rạp dưới đất, nghẹn ngào:
– Tao sai rồi, tao xin lỗi… đừng nói với họ hàng, với hàng xóm…

Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng thu máy ghi âm, cười nhạt:
– Con chưa định nói đâu… nhưng nếu còn một lần nào nữa, thì chính mẹ sẽ được nổi tiếng khắp xóm này, khỏi cần giả bệnh cũng lên TV.\

Từ hôm đó, bà khỏe lạ kỳ, sáng tưới cây, chiều dọn bếp, đêm ngủ ngáy như sấm. Còn chồng thì mỗi tuần về thăm… không quên mua hoa xin lỗi.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here