Năm tôi lên ba, giữa một đêm mưa rả rích, một người phụ nữ trẻ bế tôi đặt trước cổng chùa. Trong màn sương lạnh buốt, bà đặt một túi vải cũ, bên trong là tấm giấy nhỏ nguệch ngoạc:
“Tôi không đủ sức nuôi con. Xin ai tốt bụng cứu giúp. Đứa bé tên An.”
Rồi bà quay lưng đi, chạy về phía chiếc xe đang đợi trong bóng tối. Người lái là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng cao, mặc áo sơ mi trắng. Họ đi mất. Không một lần ngoái đầu lại.
Tôi lớn lên trong chùa, trong tiếng chuông mõ và câu kinh. Không ai nhận nuôi. Không ai quay lại tìm. Sư thầy bảo tôi rất ngoan, học nhanh, thông minh. Sau này có thể thành người tài.
Tôi chọn ngành y. Tôi muốn cứu người — vì không ai từng cứu tôi.
25 năm sau.
Tôi là bác sĩ phẫu thuật chính trong một ca mổ tim khẩn cấp. Bệnh nhân là nữ, 48 tuổi, tên Nguyễn Thị Hà. Người nhà ghi: sống một mình, không thân thích, từng có tiền sử trầm cảm, tổn thương tâm lý nặng.
Tôi xem hồ sơ, bỗng sững lại. Cái tên ấy. Ngày sinh. Quê quán. Cái dấu vết bớt đỏ hình giọt nước ở cổ tay. Mọi thứ trùng khớp.
Tôi nhắm mắt. Tim thắt lại.
Là bà ấy. Người phụ nữ năm xưa. Mẹ tôi.
Cả đời tôi tưởng tượng khoảnh khắc gặp lại bà. Sẽ là nước mắt, là lời xin lỗi, là ôm nhau khóc nức nở. Nhưng không.
Bà nằm trên bàn mổ. Mặt xám xịt, thở oxy yếu ớt. Không hề biết con trai mình đang chuẩn bị cầm dao mổ tim cho mình.
Y tá nói:
“Bác sĩ An, ca này nguy hiểm. Tim bà ấy yếu,