Mỗi tháng chồng cũ đều chu cấp cho con 10 triệu đồng kèm lời ch;;ửi b;;ới,, 3 tháng

0
23

Hằng tháng, cứ đúng ngày 15, Phong, chồng cũ của Lan, lại gửi 10 triệu đồng chu cấp cho bé Nhi, con gái chung của họ. Tiền được chuyển khoản, kèm theo một tin nhắn dài đầy lời lẽ cay nghiệt. “Cô nuôi con kiểu gì mà nó còi dí? Tiền này tôi đưa là để nó ăn học, đừng có mà tiêu xài lung tung!” – lần nào Phong cũng nhắn thế, như thể Lan là kẻ vô trách nhiệm. Lan chẳng buồn đáp, chỉ lặng lẽ lưu tin nhắn, cất vào một góc điện thoại như bằng chứng cho những lần cãi vã trước tòa.

Lan một mình nuôi Nhi, làm nhân viên văn phòng với đồng lương vừa đủ. 10 triệu từ Phong là khoản hỗ trợ lớn, nhưng mỗi lần nhận, lòng cô lại nặng trĩu. Nhi, mới 7 tuổi, hồn nhiên chẳng biết gì về những lời cay đắng của bố. Cô bé chỉ biết mỗi tháng mẹ lại mua cho một bộ đồ mới hoặc dẫn đi ăn kem. Lan luôn cố giữ cho con một tuổi thơ bình yên.

Tháng này, như thường lệ, điện thoại Lan rung lên báo khoản chuyển khoản 10 triệu. Nhưng tin nhắn lần này dài hơn, sắc lạnh hơn: “Cô nghĩ cô giỏi lắm à? Nuôi con mà để nó học hành sa sút, tôi không đưa tiền nữa đâu. Đây là lần cuối!” Lan đọc mà tim thắt lại. Nhi học hành bình thường, thậm chí còn được cô giáo khen tiến bộ. Phong lấy đâu ra chuyện này? Cô gọi lại, nhưng anh ta không nghe máy.

Tối đó, Lan ngồi nhìn Nhi ngủ, lòng rối như tơ. Nếu Phong thực sự ngừng chu cấp, cô sẽ xoay xở ra sao? Lương cô chỉ đủ chi tiêu cơ bản, còn tiền học thêm, tiền khám bệnh cho Nhi đều trông vào khoản tiền ấy. Cô quyết định phải gặp Phong để nói rõ.

Sáng hôm sau, Lan xin nghỉ nửa ngày, đến thẳng công ty của Phong. Anh ta là trưởng phòng ở một công ty xây dựng, lúc nào cũng bận rộn, nhưng Lan không quan tâm. Cô đứng đợi ở sảnh, tay siết chặt điện thoại. Khi Phong bước ra, thấy Lan, anh ta nhíu mày: “Cô đến đây làm gì? Lại xin thêm tiền à?”

Lan giữ bình tĩnh, nói rõ ràng: “Anh nói Nhi học sa sút, dựa vào đâu? Cô giáo vừa khen con tuần trước. Anh muốn dừng chu cấp, anh nói thẳng trước mặt tôi, đừng nhắn tin chửi bới rồi lặn mất!”

Phong sững người, không ngờ Lan phản ứng mạnh thế. Anh ta ậm ừ, rồi bất ngờ hạ giọng: “Tôi… tôi chỉ bực thôi. Mẹ tôi bảo thấy Nhi gầy hơn trước, tôi nghĩ cô không chăm con tốt.” Lan bật cười cay đắng. Hóa ra chỉ là lời bà nội, người chưa từng gặp Nhi cả năm nay.

Nhưng điều bất ngờ hơn là Phong thừa nhận, anh ta đang áp lực vì công ty thua lỗ, vợ mới lại đòi hỏi nhiều. Những lời chửi bới không hẳn nhắm vào Lan, mà là cách anh ta trút giận. “Tôi sẽ tiếp tục gửi tiền, nhưng cô đừng nói với ai chuyện này,” Phong nói, giọng gần như van nài.

Lan nhìn thẳng vào mắt anh ta, lạnh lùng: “Tôi không cần lời xin lỗi. Nhưng nếu anh còn nhắn tin xúc phạm tôi, tôi sẽ gửi hết cho tòa xem xét lại quyền nuôi con.” Phong tái mặt, không nói thêm gì.

Trên đường về, Lan cảm thấy nhẹ nhõm lạ lùng. Cô biết những tháng tới, tiền vẫn sẽ đến, có thể kèm lời lẽ cay nghiệt, nhưng cô đã tìm lại được sự tự tin. Cô không chỉ là người mẹ đơn thân yếu đuối, mà là người sẵn sàng đấu tranh vì con. Tối đó, cô dẫn Nhi đi ăn kem, mỉm cười khi con bé kể về bài kiểm tra được 10 điểm. Cuộc sống vẫn khó, nhưng Lan tin, cô và con sẽ ổn.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here