Người đàn ông 60 tu;/ổi dùng cả đời để che gi;/ấu vợ con riêng nhưng nào ngờ

0
5

Người đàn ông tên Thành, 60 tuổi, là một viên chức về hưu với vẻ ngoài đôn hậu, gia đình êm ấm. Ông sống cùng người vợ tên Mai — một người phụ nữ hiền hậu, ít nói, suốt đời quán xuyến nhà cửa. Với tất cả mọi người, ông là một người chồng mẫu mực, một người cha yêu thương con cái. Nhưng có một điều mà chưa ai biết — ông có một người vợ khác và một đứa con trai riêng, giấu kín ở một thị trấn nhỏ cách nhà hơn 200 cây số. Suốt hơn 30 năm, ông sống hai cuộc đời — một cuộc đời đúng mực giữa phố thị, và một cuộc đời tội lỗi nơi vùng quê.

 

 

Chẳng ai biết, và ông tưởng sẽ không bao giờ ai biết.

Nhưng định mệnh có cách sắp đặt của nó.

Năm ông Thành 60 tuổi, một cơn đột quỵ bất ngờ quật ngã ông trong phòng tắm. Khi tỉnh lại trong bệnh viện, nửa người ông đã liệt, lời nói méo mó, nhưng tâm trí vẫn tỉnh táo. Ông biết thời gian của mình không còn nhiều. Và cũng chính lúc này, ông nôn nóng muốn gặp người vợ thứ hai và đứa con trai — đứa con mang họ ông nhưng chưa từng được gọi “cha” trước mặt mọi người.

Ông sai người lén đưa họ đến. Ngày hôm đó, khi căn nhà chỉ còn tiếng quạt trần rít khe khẽ, người vợ cả — bà Mai — ngồi trầm mặc bên giường bệnh, ánh mắt xa xăm như đang ngắm nhìn quá khứ.

 

 

Ông Thành, với giọng nói méo mó, lắp bắp xin lỗi. Rằng suốt đời ông mang tội, rằng ông yêu bà, nhưng tình cảm và trách nhiệm ràng buộc ông với người kia. Rằng ông không thể chết mà không thổ lộ.

Bà Mai không rơi một giọt nước mắt, không tức giận, không gào thét. Bà chỉ đứng dậy, rót cho ông một ly nước, rồi chỉ tay lên bàn thờ tổ tiên.

 

 

“Ông thấy gì trên đó không?” – Giọng bà lạnh đến rợn người.

 

 

Ông Thành cố quay đầu, ánh mắt chạm vào bức di ảnh trắng đen của một người đàn ông lạ mặt. Ông cau mày.

“Đó là ai?” – ông run rẩy hỏi.

 

 

Bà Mai nhìn thẳng vào mắt ông:
“Là chồng tôi.”

Không gian như đông đặc lại.

“Trước khi cưới ông, tôi từng có chồng. Ông ấy chết vì tai nạn, để lại tôi với đứa con còn đỏ hỏn. Mẹ ông bảo không chấp nhận ‘gái nạ dòng’, nên tôi gửi con cho người chị nuôi dạy, còn tôi lặng lẽ bước vào nhà này với cái thai đã được xóa dấu vết.”

Ông Thành há hốc miệng. Cổ họng ông thắt lại, hơi thở ngưng trệ.

 

 

“Đứa con ông nghĩ là con ruột, thật ra không mang một giọt máu của ông. Tôi đã sống bên ông suốt 35 năm, trả lại đúng những gì ông đáng nhận.”

Tim ông Thành như bị bóp nghẹt. Ông đưa tay lên ngực, rít từng hơi thở đứt quãng. Máy đo tim bên cạnh nhảy loạn xạ. Ông ú ớ gọi tên bà, nhưng bà đã quay mặt đi, từng bước rời khỏi phòng bệnh, để lại sau lưng tiếng còi báo động vang lên chói tai…

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here