Tôi là mẹ chồng. Năm nay cũng hơn sáu mươi, già yếu rồi, chẳng còn làm gì ra tiền nữa. Ở nhà chỉ trông cháu, nấu cơm, loanh quanh trong cái sân bé xíu. Mấy hôm gần đây thời tiết đổi mùa, tôi bị cảm lạnh, sốt li bì, nằm bẹp không dậy nổi.
Hôm đó, con gái tôi – cái Ngọc – tranh thủ qua thăm, mang theo cả bát cháo chim câu hầm kỹ, thơm nức. Con bé vừa bước vào đã véo von:
– Mẹ ơi, mẹ ăn bát cháo này vào là khỏe ngay! Con dặn nhà hàng hầm tới 3 tiếng đấy nhé!
Tôi vừa mừng vừa cảm động. Con gái tôi bao năm đi lấy chồng xa, hiếm khi về, mà hôm nay lại chu đáo thế.
Vừa lúc đó, con dâu tôi – con Hương – từ bếp bước lên, tay cầm cốc nước chanh loãng, mặt bình thản:
– Mẹ uống cốc này đi cho hạ sốt, xong lát con mua cháo trắng.
Tôi chau mày:
– Mẹ mệt thế này mà pha cốc chanh chua loét thế à? Không bằng chị chồng mày, nó lo cho mẹ từng tí một!
Hương không nói gì, chỉ đặt cốc nước xuống bàn rồi rút khăn ướt đắp trán cho tôi, nhẹ nhàng:
– Mẹ uống xong rồi hãy ăn cháo, không là sốt lại tăng đấy ạ.
Tôi cáu trong lòng. Nghĩ bụng: “Đúng là khác máu tanh lòng. Con gái thì còn tình cảm, còn con dâu thì khô như cỏ cháy. Có gì ăn ngon là để chồng con, mẹ chồng thì…”
Chiều hôm đó, tôi ngủ thiếp đi. Tầm 3 giờ chiều tỉnh dậy thấy nhà im lặng, cháo chim câu vẫn còn nguyên trên bàn, không ai đụng tới. Tôi bực quá, định gọi Hương ra mắng thì nghe thấy tiếng vợ chồng nó nói chuyện trong bếp, nhỏ thôi nhưng tôi nghe rõ mồn một:
– Anh đã nói bao nhiêu lần là mẹ bị gout, không được ăn chim câu, thịt đỏ. Em dặn kỹ rồi, mà chị gái anh cứ mang mấy thứ đó đến!
– Ừ, anh cũng dặn chị rồi… Nhưng chị bảo mẹ thích, nên cố chiều mẹ…
– Thế là chiều hay là hại? Mẹ mà ăn bát cháo kia vào, chỉ sợ mai phải đưa đi viện cấp cứu. Em pha nước chanh hạ sốt, lại bị mẹ chê trách.
Tôi như bị ai đó giội cho gáo nước lạnh.
Cháo ngon thật. Nhưng đúng rồi… bác sĩ từng dặn tôi kiêng thịt đỏ, chim câu vì bị gout nhẹ, dễ phát nặng nếu ăn sai. Hèn gì Hương chỉ nấu cháo trắng, chỉ cho uống chanh pha loãng, hạ sốt mà không tăng axit uric.
Tôi ngồi lặng yên trên giường, nhìn lại cốc nước chanh đã nguội. Cay đắng. Không phải từ vị chanh, mà là từ chính lòng mình.
Bấy lâu nay tôi cứ nghĩ con gái mới là người thương mình thật sự. Nhưng người ở cạnh, chăm từng bữa thuốc, thức từng đêm canh chừng, lại chính là cô con dâu tôi từng trách oan.
Tối đó, tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gọi Hương vào:
– Mai mẹ muốn ăn cháo trắng, thêm quả trứng gà ta nữa…
– Dạ, vâng ạ.
– À mà… nhớ pha thêm cho mẹ cốc nước chanh. Nhưng… cho thêm xíu mật ong, bớt chua đi nhé!
Hương bật cười, gật đầu. Còn tôi, chỉ biết quay đi lau nhanh giọt nước mắt đang trào ra.