Sống chung 3 thế hệ, đang phơi quần áo cho cả nhà thì cô gái b/ất ng/ờ nhặt được bức ảnh

0
5

Ngôi nhà ba thế hệ ấy lúc nào cũng yên ổn đến lạ. Bố chồng là người đàn ông mẫu mực, trầm tĩnh, sống tiết kiệm từ lời ăn tiếng nói đến từng đồng chi tiêu. Chị dâu – vợ của anh hai – dịu dàng, kín kẽ, sống ngăn nắp và luôn được cả nhà yêu quý. Cô – con dâu út – là người mới nhất trong gia đình, còn lóng ngóng giữa những nguyên tắc ngầm.

Sáng chủ nhật, khi cả nhà đang ngủ nướng, cô ra sân phơi đồ như thường lệ. Chiếc áo sơ mi trắng của bố chồng rơi xuống đất. Cô lắc nhẹ cho thẳng lại thì một vật gì đó cồm cộm trong túi rơi ra – một bức ảnh. Tấm ảnh cũ, mờ, nhưng rõ ràng là bố chồng… và chị dâu. Họ đang ngồi sát bên nhau trong một quán cà phê, đầu chị ấy tựa lên vai ông, ánh mắt mơ màng, còn tay ông thì đặt lên đùi chị – một cách không thể “cha chồng-con dâu” được.

Tim cô đập thình thịch. Trong đầu không ngừng tự hỏi: Là hiểu lầm? Hay là thật? Nhưng rồi lòng hiếu kỳ lấn át sự dè dặt. Cô chạy vào nhà, lặng lẽ đi về phía phòng bố chồng – căn phòng cấm kỵ ít ai bước vào.

Ngăn kéo tủ thứ hai. Cô mở ra. Hàng loạt ảnh, thư tay, một vài tờ hóa đơn nhà nghỉ, và cuốn sổ nhỏ. Trong đó, là dòng chữ nắn nót:

“Cô ấy cứ gọi mình là ‘bố’, nhưng cả hai chúng ta đều biết, điều đó không còn đúng nữa kể từ cái đêm ấy…”

Tay cô run, không dám lật thêm. Nhưng giây sau, cô nghe tiếng cửa mở – là chị dâu. Hai ánh mắt chạm nhau. Không một lời nói. Nhưng mọi sự đã vỡ lở.

Cả nhà rúng động khi sự thật bị phanh phui. Mẹ chồng – vốn đã mất từ lâu, còn anh cả thì đi công tác xa. Sự việc như cơn bão táp cuốn trôi lớp vỏ đạo đức mà ai cũng tưởng đã vững như tường thành.

Người duy nhất im lặng là bố chồng. Ông chỉ nói một câu:

“Trong ngôi nhà này, không ai hoàn toàn vô tội, kể cả con.”

Và cô, người tưởng chỉ là nhân chứng… lại là người đầu tiên phải chọn đứng về phía nào

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here