Đó là một buổi chiều u ám ở làng quê nhỏ, nơi sương mù giăng kín con đường dẫn vào nghĩa trang. Minh, một chàng trai 28 tuổi, lái xe từ thành phố về thăm quê theo lời mời của một người họ hàng xa. Anh không quen lắm với vùng đất này, chỉ nhớ mang máng những câu chuyện mẹ kể về quê ngoại. Hôm ấy, người họ hàng nhắn địa chỉ một ngôi nhà để dự đám ma của một cụ bà trong làng. Minh không nghĩ nhiều, chỉ muốn đến thắp hương rồi về.
Khi đến nơi, Minh bước vào sân nhà, nơi đông người đang tụ tập. Không khí tang lễ trầm buồn, tiếng kèn trống vang lên từng hồi. Anh cúi đầu chào vài người lạ, rồi bước vào gian chính, nơi đặt bàn thờ. Trên bàn, bức ảnh đen trắng của một người đàn ông trẻ khiến Minh khựng lại. Khuôn mặt ấy… sao lại giống anh đến thế? Đôi mắt, sống mũi, thậm chí nụ cười nhạt in trên bức ảnh đều như phản chiếu chính anh trong gương. Tim Minh đập mạnh, anh quay sang hỏi một bà cụ đứng gần:
“Thưa bà, đây là ảnh của ai vậy?”
Bà cụ nhìn anh, ánh mắt thoáng hoảng hốt, rồi đáp:
“Đây là cậu Tùng, con trai út của cụ bà vừa mất. Cậu ấy mất cách đây 28 năm rồi, lúc mới sinh.”
Minh cảm thấy lạnh sống lưng. Mất lúc mới sinh? Vậy tại sao người trong ảnh lại là một thanh niên, và quan trọng hơn, sao lại giống anh như tạc? Anh cố giữ bình tĩnh, hỏi thêm vài người khác, nhưng câu trả lời đều mơ hồ. Có người nói đó chỉ là ảnh tưởng tượng, vẽ lại để thờ. Có người thì lảng tránh, nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
Minh quyết định ở lại, lòng đầy nghi hoặc. Sau tang lễ, anh tìm gặp ông trưởng làng, người biết rõ câu chuyện của gia đình này. Qua câu chuyện rời rạc, Minh dần chắp nối sự thật bị chôn vùi suốt 28 năm.
Hóa ra, 28 năm trước, cụ bà – người vừa qua đời – có một cậu con trai út tên Tùng. Tùng không phải mất ngay khi sinh như mọi người nói. Cậu bé được sinh ra khỏe mạnh, nhưng gia đình lúc đó quá nghèo, lại thêm mâu thuẫn nội bộ. Chồng cụ bà, một người nghiện rượu, đã bán đứa bé mới sinh cho một gia đình ở thành phố để lấy tiền. Cụ bà đau đớn nhưng không thể làm gì, chỉ giữ lại một bí mật: bà đã chụp một bức ảnh của Tùng khi cậu lớn lên trong trí tưởng tượng của bà, nhờ một họa sĩ vẽ lại dựa trên nét mặt của các anh chị em trong nhà. Bức ảnh ấy được đặt trên bàn thờ như một cách để bà tưởng nhớ đứa con bị mất.
Minh nghe mà run rẩy. Anh nhớ lại câu chuyện mẹ anh từng kể, rằng anh là con nuôi, được nhận về từ một người trung gian khi bà không thể sinh con. Mẹ anh chưa bao giờ kể chi tiết, chỉ nói rằng đó là món quà định mệnh. Minh bắt đầu nghi ngờ. Liệu anh có phải là Tùng, đứa trẻ bị bán đi năm xưa?
Anh trở về thành phố, mang theo bức ảnh chụp lại từ bàn thờ. Minh tìm đến mẹ nuôi, ép bà kể sự thật. Sau những giọt nước mắt, bà thừa nhận: Minh đúng là đứa trẻ được mua từ một người đàn ông say rượu ở làng quê ấy. Bà không biết rõ lai lịch, chỉ biết rằng đứa bé cần một mái ấm, và bà đã yêu thương Minh như con ruột.
Minh quay lại làng, tìm đến ngôi mộ mới của cụ bà. Anh quỳ trước mộ, thắp một nén hương, lòng lẫn lộn giữa đau đớn và biết ơn. Anh không trách ai, chỉ thấy thương cho người mẹ đã mất con, và thương chính mình, người đã sống 28 năm mà không biết sự thật về gốc gác. Bức ảnh trên bàn thờ, hóa ra, không chỉ là một kỷ vật. Nó là sợi dây kết nối anh với người mẹ thật sự, người đã tưởng tượng ra anh, yêu thương anh, dù chỉ trong những giấc mơ dang dở.
Minh quyết định giữ bí mật này trong lòng. Anh không muốn khuấy động quá khứ đau buồn của cả hai gia đình. Nhưng mỗi năm, vào ngày giỗ cụ bà, anh lại về làng, thắp hương và thì thầm: “Con đã về, mẹ ơi.”