Thấy con trai không giống mình, tôi âm thầm xét nghiệm ADN

0
3

Tôi ngồi phịch xuống ghế salon, mắt dõi theo thằng bé đang líu lo chơi đùa với đống đồ chơi bừa bộn dưới sàn. Khuôn mặt bầu bĩnh, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh – tất cả đều đẹp đẽ. Nhưng trong tôi, một cảm giác gai góc âm ỉ bùng lên, thứ cảm giác mà tôi đã cố nuốt chửng từ lâu. Thằng bé… sao càng lớn lại càng chẳng có lấy một điểm giống tôi?Mỗi khi ai đó trêu đùa: “Giống mẹ như đúc!”, vợ tôi chỉ cười xuề xòa, còn tôi thì cứng miệng. Không phải tôi chấp nhất chuyện bề ngoài. Nhưng ánh mắt ấy, nụ cười ấy, thậm chí cả cách nó bước đi – tất cả đều xa lạ, khiến tôi khó thở. Dần dần, tôi trở thành kẻ gán ghép những khác biệt vào một mớ nghi ngờ rối rắm.Ban đầu tôi trách mình nhỏ nhen, đa nghi. Nhưng nỗi hoài nghi đó giống như vết xước nhỏ, càng ngày càng rỉ máu, lan rộng không kiểm soát. Những đêm quay lưng, tôi lén tra cứu cách xét nghiệm ADN trên điện thoại, lướt qua những dòng chữ lạnh băng mà lòng run rẩy.Cuối cùng, tôi cũng làm điều mình không ngờ tới. Một buổi sáng cuối tuần, khi vợ và con ra ngoại, tôi lén lấy một sợi tóc của thằng bé, bỏ vào phong bì như cất giấu một tội lỗi. Trên đường tới trung tâm xét nghiệm, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi tự dặn lòng: “Nếu kết quả xác nhận, coi như mọi ngờ vực sẽ chấm dứt.”Những ngày chờ đợi chầm chậm trôi qua như tra tấn. Tôi vừa hy vọng, vừa lo sợ, vừa thấy ghê tởm chính mình. Thực ra, tôi cũng không biết mình mong đợi điều gì.Rồi kết quả cũng về. Chỉ một dòng ngắn ngủi: tôi không phải cha ruột. Một cú đấm trực diện, khiến tôi như rơi thẳng vào vực thẳm không lối thoát.Tôi đứng sững một lúc lâu, không tin vào mắt mình. Một cơn đau kỳ lạ — không phải giận dữ, mà là tuyệt vọng — dâng lên trong lồng ngực. Bao ký ức ùa về: khoảnh khắc tôi bế nó lần đầu trong phòng sinh, lần đầu nó gọi tôi là “ba”, từng cái ôm bé xíu, từng tiếng cười ngây thơ. Tất cả… giờ hóa thành tro bụi?Tôi lê bước về nhà, nhìn thấy vợ đang lúi húi nấu ăn trong bếp. Cô ấy quay ra cười với tôi, ánh mắt dịu dàng quen thuộc. Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: mình không thể đối mặt. Tôi không thể chất vấn cô ấy ngay lập tức, không thể phá vỡ cái gia đình mong manh này chỉ vì một tờ giấy lạnh lùng.Mấy đêm liền, tôi trằn trọc, người gầy rộc đi. Vợ tôi để ý, cô ấy hỏi: “Anh sao thế, dạo này trông mệt mỏi lắm?” Tôi chỉ lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ấy. Trong lòng tôi, hàng trăm câu hỏi giằng xé: Cô ấy lừa dối tôi? Hay còn điều gì sâu xa hơn?Cuối cùng, tôi quyết định thuê một thám tử tư. Nếu đã đến mức này, tôi cần sự thật trọn vẹn, không chỉ những mảnh ghép vỡ vụn. Một phần tôi hy vọng, rất nhỏ thôi, rằng sẽ có một lời giải thích nào đó có thể cứu vãn mọi thứ.Những ngày sau đó, thám tử gửi cho tôi từng bản báo cáo. Vợ tôi sống cực kỳ quy củ, ngoài công việc và gia đình, cô ấy chẳng hề có cuộc sống bí mật nào. Không có dấu hiệu phản bội, không ai khác xuất hiện trong đời cô ấy. Trái tim tôi vừa thắt lại vì ân hận, vừa bối rối hơn bao giờ hết.Một chiều muộn, thám tử gửi thêm một tài liệu đặc biệt. Hồ sơ bệnh viện cũ — nơi vợ tôi sinh con. Trong đó, có một dòng ghi chú nhỏ mà ai cũng có thể bỏ qua: “Sơ suất trong việc giao nhầm trẻ sơ sinh”. Tôi chết lặng.Đọc kỹ hơn, tôi mới hiểu: trong thời gian đó, bệnh viện đã có một vụ nhầm lẫn trẻ sơ sinh hi hữu, nhưng đã bị che giấu để tránh scandal. Một số gia đình đã được liên hệ riêng. Nhưng vì chúng tôi xuất viện sớm hơn dự kiến, nên tin nhắn liên lạc với vợ tôi không bao giờ đến nơi.Tôi rụng rời cả người. Thằng bé… không phải con tôi — nhưng cũng không phải là lỗi của ai trong chúng tôi. Nó là một đứa trẻ vô tội, bị đánh tráo cuộc đời ngay từ ngày đầu tiên bước vào thế giới này.Suốt đêm đó, tôi ngồi nhìn thằng bé ngủ. Những sợi tóc mỏng, bờ mi cong, hơi thở đều đặn. Bao nhiêu oán giận, nghi ngờ tan chảy thành nỗi xót xa. Làm sao tôi có thể từ bỏ nó? Nó là con tôi, theo một nghĩa nào đó còn sâu sắc hơn cả huyết thống.Sáng hôm sau, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với vợ. Khi tôi giãi bày mọi chuyện, cô ấy sững sờ, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô lấy tay che miệng, nước mắt cứ thế trào ra, từng giọt lăn dài.”Em thề với anh, em không biết… Em… em cứ nghĩ nó là con mình…” – cô nghẹn ngào, đôi vai run lên bần bật. Tôi kéo cô vào lòng, lần đầu tiên sau nhiều tuần lạnh nhạt. Tôi biết, cô ấy cũng đau không kém gì tôi.Chúng tôi cùng nhau quyết định đi tìm đứa trẻ ruột thịt của mình. Nhưng cũng thỏa thuận rằng, thằng bé này — đứa trẻ mà chúng tôi đã nuôi nấng, yêu thương suốt những năm qua — mãi mãi vẫn là con trai của chúng tôi, dù thế nào đi nữa.Hành trình tìm kiếm không dễ dàng. Bệnh viện đã đóng cửa sau scandal đó. Hồ sơ lưu trữ cũng thất lạc phần lớn. Có lúc, tôi đã muốn buông xuôi, nghĩ rằng có lẽ định mệnh đã an bài như vậy.Nhưng vợ tôi không từ bỏ. Cô ấy dành từng đêm để lần theo những manh mối ít ỏi còn sót lại. Những cuộc gọi, những lá thư, những cuộc hẹn ngập tràn hy vọng và thất vọng. Nhìn cô ấy cặm cụi với từng mảnh thông tin rời rạc, tôi yêu cô ấy nhiều hơn bao giờ hết.Một ngày nọ, một người đàn ông tìm đến chúng tôi. Trông anh ta có nét gì đó rất quen — nhất là ánh mắt. Anh giới thiệu mình tên Huy, và nói rằng vợ chồng anh cũng từng sinh con cùng thời điểm đó, cũng tại bệnh viện ấy. Và họ cũng nhận ra đứa trẻ họ nuôi… không giống ai trong gia đình.Chúng tôi làm xét nghiệm chéo. Kết quả: đứa trẻ nhà anh Huy chính là con ruột của tôi và vợ tôi, còn thằng bé chúng tôi nuôi — là con ruột của họ.Khoảnh khắc cầm kết quả trong tay, tôi chẳng thấy vui sướng gì. Chỉ thấy một nỗi buốt nhói trào lên. Làm sao có thể dễ dàng đổi lại mọi thứ như một món hàng hóa? Con tim không vận hành theo lý trí như vậy.Chúng tôi tổ chức một cuộc gặp giữa hai gia đình. Thằng bé của tôi, khi thấy tôi, ánh mắt nó sáng lên, lạ kỳ và xa lạ. Trong khi đó, thằng bé tôi nuôi từ nhỏ — cu cậu đã chạy đến ôm lấy tôi không chút ngại ngần. Sợi dây tình cảm đã thành máu thịt, làm sao dễ dàng cắt đứt?Chúng tôi quyết định một giải pháp dung hòa: cả hai gia đình sẽ cùng nhau nuôi dưỡng hai đứa trẻ. Không ai bị cướp mất cha mẹ. Không ai bị bỏ rơi. Chúng tôi sẽ là một gia đình lớn, nối kết bởi những nhầm lẫn trớ trêu và tình yêu vô điều kiện.Ngày tôi dắt cả hai đứa trẻ đi công viên, nhìn chúng nô đùa dưới ánh nắng vàng, tôi chợt mỉm cười. Có những mất mát, những đau thương tưởng chừng không thể hàn gắn, nhưng kỳ lạ thay, tình yêu lại có thể chữa lành tất cả.Vợ tôi khoác tay tôi, ánh mắt cô long lanh như chứa cả một bầu trời. “Cảm ơn anh,” cô thì thầm. Tôi xiết chặt tay cô, lòng thầm nhủ: chính tôi mới là người phải cảm ơn cô — cảm ơn vì đã không buông tay trong những ngày đen tối nhất.Chúng tôi học cách yêu thêm, học cách rộng lòng. Không chỉ với con ruột mình, mà với cả số phận, với những điều không hoàn hảo. Và kỳ lạ thay, tôi chưa bao giờ thấy lòng mình bình yên như lúc này.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here