Thuê chị hàng xóm sang chăm chồng b/ạ/i l/i/ệ/t, mỗi đêm trả 500 nghìn,

0
1

Tôi tên là Lan – năm nay 35 tuổi, sống trong một con hẻm nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Tôi có chồng – anh Quang – từng là người trụ cột gia đình. Nhưng một tai nạn giao thông cách đây 6 tháng đã biến cuộc đời tôi thành địa ngục. Anh nằm liệt giường, bán thân bất toại, miệng méo xệch, chỉ có thể phát âm những tiếng ú ớ vô nghĩa. Tôi trở thành người duy nhất gồng gánh tất cả: từ tiền bạc, sinh hoạt, đến chăm sóc anh.

Cuộc sống mỗi ngày như vắt kiệt từng giọt sức lực trong tôi. Tôi vừa phải làm công nhân ca đêm trong xưởng may, vừa lo cơm nước, vệ sinh, thuốc thang cho chồng. Đôi mắt thâm quầng, lưng đau ê ẩm, tinh thần thì như bong bóng căng sắp nổ tung. Tôi đã tính thuê người giúp việc từ lâu, nhưng lương công nhân thì làm gì đủ?

Rồi một hôm, chị Hòa – hàng xóm nhà bên – sang chơi. Chị tầm bốn mươi, chồng mất sớm, con gái đi làm xa, sống một mình trong căn nhà chật hẹp. Chị hay tán chuyện, lúc nào cũng cười, ăn nói ngọt ngào. Thấy tôi xuống sắc, chị buông một câu khiến tôi giật mình:

– Hay là… để chị qua chăm anh Quang cho. Đêm chị rảnh, cũng chẳng có ai, qua trông nom cho em ngủ ca đêm. Mỗi đêm… cho chị năm trăm, được không?

Tôi chết lặng vài giây. Năm trăm nghìn một đêm không phải rẻ, nhưng cũng không quá đắt, nếu so với việc thuê người chăm chuyên nghiệp. Mà lại là người quen, đáng tin. Tôi gật đầu.

TỪ ĐÓ, MỌI THỨ BẮT ĐẦU…

Mỗi tối, lúc tôi rời nhà lúc 6 giờ tối, chị Hòa sang. Tôi dặn dò đôi chút, để sẵn thuốc, cơm nát, khăn tã. Chị cười, gật đầu, tay vỗ vỗ vai tôi:

– Cứ yên tâm. Chị chăm còn hơn người nhà!

Lúc đầu mọi việc diễn ra suôn sẻ. Chồng tôi có vẻ đỡ quấy, da dẻ hồng hào hơn, không còn vết loét lưng do nằm lâu. Tôi mừng. Có những hôm, về sớm thấy chị Hòa đang thì thầm với anh Quang điều gì đó, giọng nhẹ nhàng, âu yếm như ru. Tôi bước vào, chị giật mình, cười xòa:

– Chị kể chuyện cổ tích cho anh nghe ấy mà! Người bệnh cần tinh thần!

Tôi cười theo. Nhưng trong lòng bắt đầu thấy… lạ.

MỘT ĐÊM MƯA GIÔNG, SỰ THẬT BẮT ĐẦU HÉ MỞ

Tối hôm đó, trời đổ mưa lớn. Tôi đang trong ca thì đau bụng dữ dội, xin về sớm. Đạp  xe về trong mưa, tôi chỉ mong chợp mắt một chút rồi dậy nấu cháo cho anh. Về đến đầu ngõ, tôi thấy nhà tối om, cửa khép hờ.

Tôi bước nhẹ vào. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn, kèm tiếng gì đó… như tiếng rên? Tôi dừng lại, tim đập mạnh. Rón rén đẩy cửa phòng ngủ ra, ánh đèn mờ hắt ra từ chiếc đèn ngủ.

Tôi chết đứng.

Chị Hòa đang ngồi trên giường, áo xộc xệch, cúi sát mặt chồng tôi. Môi chị gần như chạm vào tai anh – cái tai đã méo mó từ sau tai nạn. Tay chị vuốt ve gương mặt anh, thì thầm điều gì đó. Tôi lặng người, định mở miệng thì bỗng… chồng tôi – người không thể nói, không thể cử động – khẽ gật đầu.

GẬT ĐẦU! TRỜI ƠI, ANH ẤY GẬT ĐẦU!

Tôi lao vào, chị Hòa giật bắn, hét lên:

– Trời đất, em làm chị sợ muốn chết!

Tôi nhìn thẳng vào mắt chị, giọng run run:

– Chị đang làm gì vậy?

Chị Hòa bình thản, kéo lại áo, ngồi dậy:

– Chị… kể chuyện. Động viên anh thôi mà.

Tôi nắm tay chồng, lay lay:

– Quang, anh nghe em không? Là em, Lan đây! Nếu anh nghe được, làm gì đó đi… nháy mắt… nhúc nhích tay…

Anh không phản ứng. Chỉ đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt bình thản như tượng.

Tôi quay sang chị Hòa:

– Lúc nãy… chị bảo gì anh ấy? Anh ấy gật đầu!

Chị nhìn tôi, ánh mắt thoáng qua điều gì đó kỳ lạ – nửa sợ hãi, nửa… thách thức:

– Có lẽ chị tưởng nhầm. Người bệnh ấy mà… lúc có lúc không.

Rồi chị bỏ về.

TỪ HÔM ẤY, TÔI BẮT ĐẦU THEO DÕI

Tôi mua một chiếc camera mini, giấu ở góc tủ – đối diện giường. Mỗi tối tôi vẫn đi làm, giả vờ như không có gì. Về đến nhà, tôi bật điện thoại xem lại. Những gì tôi thấy khiến tay tôi lạnh buốt.

Chị Hòa không chỉ chăm sóc. Chị trò chuyện, kể lể, thậm chí vuốt ve chồng tôi như… tình nhân. Có hôm chị hôn lên trán anh, thì thầm: “Anh đừng lo, em sẽ không để nó hành anh thêm nữa…”

Tôi sững người. “Nó”? – Chị đang nói về tôi?

Có một đêm, chị lấy trong túi ra một lọ nhỏ – thứ gì đó sánh đặc như dầu. Chị chấm lên trán anh, ngực anh, miệng lẩm bẩm như đọc bùa.

Tôi hoảng. Tôi không mê tín, nhưng cái gì đó rất… sai.

RỒI MỘT ĐÊM, MỌI THỨ VỠ BÙNG

Tôi quyết định nói chuyện thẳng với chị. Nhưng chưa kịp mở lời, chị đã sang, đặt lên bàn 3 triệu:

– Thôi, chị nghỉ. Dạo này chị mệt. Không giúp em được nữa.

Tôi ngạc nhiên:

– Sao tự nhiên? Có chuyện gì hả chị?

Chị không đáp, quay đi. Tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng – và cùng lúc, đầy lo lắng. Tôi gỡ camera ra, cất kỹ.

Tối hôm sau, tôi lại về sớm – lần này không vì đau, mà vì linh cảm. Căn nhà lạnh lẽo, chồng tôi nằm im như mọi khi.

Tôi đến gần, định thay tã thì thấy… mắt anh mở to, đỏ ngầu. Rồi – trong khoảnh khắc tôi không bao giờ quên – anh cử động bàn tay. Rất chậm, rất yếu. Nhưng rõ ràng.

– Quang! – Tôi gào lên, ôm lấy anh.

Anh ú ớ – và lần đầu tiên, tôi nghe được tiếng: “Lan…”

HÓA RA… ANH GIẢ BẠI LIỆT

Một tuần sau, khi đã có thể lắp bút nói và giao tiếp ngắn, anh kể cho tôi mọi thứ.

Anh đã dần hồi phục, nhưng không nói cho tôi biết. Lý do – là vì anh nghe thấy lời chị Hòa vào một đêm: “Nếu cô ta bỏ anh, anh sang sống với em nhé. Em sẽ chăm anh, thương anh thật lòng…”

Anh nói, anh sợ tôi phát hiện, sợ tôi sốc. Nhưng anh cũng sợ chị Hòa – sợ ánh mắt của người đàn bà cô đơn, khao khát đến điên dại.

– Cô ta không chỉ chăm anh. Cô ta… chạm vào anh, vuốt ve anh. Có lúc… anh không thể phản kháng.

Nước mắt tôi trào ra. Tôi không biết là vì giận, hay vì đau.

CHỊ HÒA BIẾN MẤT KHÔNG DẤU VẾT

Tôi sang nhà chị, định nói rõ mọi chuyện – thì cửa khóa, nhà trống. Hàng xóm nói chị dọn đi sáng nay, không báo ai. Đi đâu – không ai rõ.

Tôi gọi công an, đưa đoạn clip. Họ nhận hồ sơ nhưng cũng chỉ bảo: “Không có hành vi phạm pháp rõ ràng”. Mọi thứ trôi vào im lặng.

Một tháng sau, tôi nhận được một bức thư – không địa chỉ, không tên. Trong thư là dòng chữ nguệch ngoạc:

“Nếu không có tôi, anh ta đã chết. Nhớ lấy điều đó. – H”

Và từ đó, mỗi khi đêm xuống, tôi vẫn rùng mình nhớ lại ánh mắt người đàn bà ấy – người đã bước vào nhà tôi, chăm sóc chồng tôi, và để lại sau lưng… một nỗi ám ảnh không bao giờ phai.

Tôi cất bức thư vào ngăn kéo, không nói với ai – kể cả chồng. Nhưng kể từ hôm ấy, tôi luôn có cảm giác… bị theo dõi.

Mỗi đêm đi làm về, tôi thấy mấy dấu giày lạ in trên nền xi măng ướt sương. Có hôm, chuông cửa ré lên lúc 3 giờ sáng, nhưng khi tôi ra thì không một ai. Tôi bắt đầu mất ngủ, ám ảnh.

Rồi một đêm, lúc đang lục lại camera cũ để dọn dẹp, tôi phát hiện một đoạn clip… chưa từng xem qua.

Ngày ghi hình: đúng cái đêm trời mưa giông, khi tôi về sớm và bắt gặp chị Hòa bên giường chồng. Nhưng đoạn clip này dài hơn – dài hơn những gì tôi thấy.

Sau khi tôi bước vào và chị Hòa bỏ về, camera vẫn quay. Chồng tôi – tưởng như đã ngủ – mở mắt. Anh quay sang nhìn về phía cửa. Và anh… mỉm cười.

MỘT NỤ CƯỜI RẤT NHẸ.

Tôi lạnh sống lưng.

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Tôi gặng hỏi. Ban đầu, anh né tránh. Nhưng rồi, trong một đêm dài khi cả nhà chỉ có hai chúng tôi dưới ánh đèn ngủ vàng vọt, anh thú nhận.

– Lan… Có một thời gian, anh thấy cô đơn, tuyệt vọng. Em đi suốt, anh không biết ngày đêm. Chị Hòa là người duy nhất nói chuyện với anh, chạm vào anh. Lúc đầu anh sợ… rồi dần, anh chờ chị ấy tới.

Tôi nắm chặt tay thành ghế. Gương mặt nóng ran.

– Anh… thích chị ta?

– Không. Nhưng… anh thấy được là người. Được mong chờ. Em có hiểu cái cảm giác đó không?

Tôi im lặng. Tôi hiểu. Và cũng căm giận.

Anh không phải kẻ phản bội – nhưng cũng chẳng hoàn toàn vô tội.

Một tuần sau, căn nhà chị Hòa được rao bán. Tôi xin vào xem thử, lấy cớ là người quen.

Căn nhà trống hoác, nhưng trong phòng ngủ, vẫn còn sót lại một bức tranh cũ trên tường. Một bức tranh chì vẽ tay, không quá đẹp – nhưng đáng sợ.

Trong tranh là một người đàn bà tóc dài, đứng bên giường một người đàn ông liệt. Tay bà ta đặt lên ngực người đó, còn một tay giấu sau lưng – cầm một lọ nhỏ.

Dưới bức tranh là dòng chữ nguệch ngoạc: “Tình yêu không cần đáp lại, chỉ cần được chứng kiến.”

Tôi rời khỏi căn nhà với cảm giác như vừa dẫm qua một nấm mộ.

Tôi và chồng dần phục hồi cuộc sống. Anh đi lại được, tuy còn yếu, nhưng đã cười, đã nói. Tôi mở tiệm tạp hóa nhỏ, nghỉ làm công nhân.

Một chiều mùa thu, khi tôi đang thu dọn sạp, một người đàn bà xuất hiện – dáng quen đến lạnh gáy.

Chị Hòa.

Nhưng khác lắm – người gầy sọp, tóc lốm đốm bạc, mắt sâu hoắm. Chị đứng đó, im lặng.

– Chị cần gì? – Tôi hỏi, giọng cứng.

Chị chìa ra một bọc giấy.

– Thuốc. Cho anh Quang. Lúc trước… chị bỏ dở liệu trình. Anh ấy cần uống đủ 12 lần mới dứt.

Tôi không nhận.

– Chị đã làm đủ rồi. Chị nên đi.

Chị nhìn tôi rất lâu. Môi run run:

– Em không hiểu đâu… Có những tình cảm… không cần được đáp lại. Chỉ cần… ở gần là đủ rồi.

Rồi chị quay lưng, bước đi.

Tôi gọi theo:

– Khoan đã… Tại sao là chồng tôi?

Chị dừng chân, không quay lại:

– Vì… anh ấy giống chồng chị… đã mất từ 15 năm trước.

Tôi đứng lặng.

Lúc tôi định chạy theo, chị đã khuất sau con ngõ nhỏ – và từ đó, tôi không bao giờ thấy chị nữa.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here