Tôi là Nam, 32 tuổi, một người làm nghề lái xe container, rong ruổi khắp

0
7

Tôi là Nam, 32 tuổi, một người làm nghề lái xe container, rong ruổi khắp các tỉnh thành từ Bắc vào Nam. Cuộc sống xa nhà khiến tôi ít có thời gian về thăm bố mẹ – ông Tình và bà Hiền – sống ở một làng quê nghèo thuộc Quảng Ngãi. Hơn 5 năm qua, tôi chủ yếu liên lạc qua điện thoại, mỗi tháng gửi về nhà 10 triệu đồng để phụ giúp bố mẹ. Tôi luôn nghĩ rằng mình đã làm tròn bổn phận làm con, dù không thường xuyên về thăm.

 

 

Một ngày nọ, khi đang nghỉ ngơi tại một bãi đỗ xe ở miền Trung, tôi nhận được cuộc gọi từ một người hàng xóm – chú Hòa. Giọng chú run run: “Nam, mày về quê ngay đi. Bố mẹ mày… họ làm bàn thờ cho mày, dù biết mày còn sống.” Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. “Chú nói gì vậy? Con còn sống sờ sờ đây, sao lại làm bàn thờ?” tôi hỏi, tim đập thình thịch. Chú Hòa thở dài: “Mày về mà xem, tao không biết giải thích thế nào.”

 

 

Tôi vội vàng xin nghỉ vài ngày, lái xe về quê ngay trong đêm. Khi đến làng, trời đã khuya, ánh trăng chiếu sáng con đường quen thuộc. Tôi bước vào nhà, thấy bố mẹ đang ngồi trước bàn thờ nhỏ đặt ở góc phòng khách. Trên bàn thờ có di ảnh của tôi – bức ảnh tôi chụp cách đây vài năm, kèm bát hương và hoa quả. Tôi hét lên: “Bố, mẹ, con đây! Sao bố mẹ lại làm vậy?” Ông Tình và bà Hiền quay lại, mặt tái mét, nước mắt lăn dài.

 

 

Bà Hiền ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở: “Con ơi, mẹ tưởng con không còn nữa!” Ông Tình, giọng nghẹn ngào, kể lại câu chuyện. Hóa ra, cách đây 6 tháng, một tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra trên tuyến đường tôi hay đi, và một tài xế container bị thiệt mạng. Tin đồn lan nhanh, và một người quen nhầm lẫn, nói với làng rằng đó là tôi. Bố mẹ, không liên lạc được với tôi trong vài ngày vì tôi bận đi tỉnh xa, đã tin rằng tôi qua đời. Họ đau đớn làm bàn thờ, khóc thương tôi mỗi ngày, dù tôi vẫn âm thầm gửi tiền về qua tài khoản ngân hàng.

 

 

“Tiền con gửi về, mẹ nghĩ là con để lại trước khi mất, hoặc là linh hồn con gửi về giúp gia đình,” bà Hiền nói, tay run run. Ông Tình tiếp lời: “Bố mẹ già rồi, không rành công nghệ, không biết cách kiểm tra. Mỗi tháng thấy tiền về, bố mẹ chỉ biết thắp hương, cảm ơn con.” Tôi sững sờ, không ngờ sự hiểu lầm tai hại này kéo dài suốt nửa năm. Tôi ôm lấy bố mẹ, nước mắt rơi: “Con xin lỗi, con không về thăm thường xuyên, để bố mẹ phải chịu đau khổ thế này.”

 

 

Hôm sau, tôi kể lại toàn bộ sự việc cho làng xóm. Cả làng bàng hoàng, rồi bật cười vì sự nhầm lẫn hài hước nhưng đầy cảm động. Chú Hòa, người gọi điện cho tôi, nói: “May mà mày về, không cả làng tưởng mày thành ma thật!” Tôi phá bàn thờ, đốt ảnh, và tổ chức một bữa cơm gia đình để mừng sự sống sót của mình. Bố mẹ tôi, dù già yếu, vẫn cười rạng rỡ, ôm tôi không rời.

 

 

Từ đó, tôi thay đổi. Tôi xin chuyển công việc gần nhà hơn, mỗi tuần về thăm bố mẹ một lần. Tôi cũng dạy ông Tình và bà Hiền cách dùng điện thoại để liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Mỗi tháng, tôi vẫn gửi 10 triệu về, nhưng giờ đây, đó không chỉ là tiền hỗ trợ, mà là cách tôi bày tỏ tình yêu với bố mẹ. Bàn thờ cũ đã biến mất, nhưng tình cảm gia đình thì ngày càng sâu sắc.

 

 

Câu chuyện về bàn thờ của tôi lan khắp làng, trở thành một câu chuyện cười và bài học về sự quan tâm trong gia đình. Với tôi, sự cố này không chỉ là một hiểu lầm, mà còn là lời nhắc nhở để tôi trân trọng những người thân yêu, trước khi quá muộn.

 

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here