Tôi và Hiền cưới nhau được sáu năm, nhưng cuộc hôn nhân này, với tôi, đã trở thành một gánh nặng. Hiền không còn là cô gái dịu dàng, chu đáo mà tôi từng yêu. Cô ấy dần trở nên thực dụng, chỉ quan tâm đến tiền bạc và địa vị. Những cuộc cãi vã liên miên, những lần cô ấy so sánh tôi với người khác khiến tôi mệt mỏi. Tôi đã nghĩ đến việc ly hôn từ lâu, nhưng lần này, tôi thực sự quyết tâm. Tôi muốn chấm dứt để cả hai có thể tìm con đường riêng.
Tôi chọn ngày cuối tuần để nói chuyện với mẹ tôi, bà Minh, người mà tôi luôn tin tưởng và tôn trọng. Tôi nghĩ mẹ sẽ ủng hộ, vì bà cũng từng chứng kiến Hiền đối xử lạnh nhạt với tôi, thậm chí đôi lần thiếu tôn trọng bà. Nhưng khi tôi vừa mở lời, bày tỏ ý định muốn ly hôn, mẹ tôi đột nhiên thay đổi sắc mặt. Bà gạt phăng, giọng kiên quyết: “Không được! Con không được bỏ Hiền!”
Tôi sững sờ, cố hỏi lý do. Mẹ tôi thở dài, nhìn tôi với ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa xót xa. Bà nói: “Hiền đang mang thai. Con bé đã nói với mẹ từ tuần trước. Nếu con bỏ nó bây giờ, con không chỉ phá hủy cuộc hôn nhân mà còn khiến đứa con trong bụng nó không có cha. Con muốn mẹ sống sao nổi với nỗi ân hận đó?”
Tôi như chết lặng. Hiền mang thai? Sao cô ấy không nói với tôi? Tôi quay sang nhìn Hiền, lúc này đang ngồi ở góc phòng, ánh mắt cô ấy lạnh lùng nhưng khóe môi lại nhếch lên, như thể đang đắc ý. Cái vẻ mặt vênh váo ấy khiến tôi uất nghẹn. Hóa ra, cô ấy đã cố tình nói với mẹ trước, để mẹ trở thành “lá chắn” cho cuộc hôn nhân này. Tôi cảm thấy như bị mắc kẹt trong chính quyết định của mình.
Tôi hỏi Hiền tại sao không nói với tôi về cái thai. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: “Tôi sợ anh không quan tâm.” Lời nói ấy như đổ thêm dầu vào lửa. Tôi không biết mình có còn yêu Hiền hay không, nhưng cảm giác bị thao túng khiến tôi không thể chịu nổi. Tôi muốn hét lên, muốn rời khỏi căn nhà này ngay lập tức, nhưng ánh mắt của mẹ, đầy lo lắng và cầu xin, giữ tôi lại.
Những ngày sau đó, tôi sống như người mất hồn. Hiền vẫn giữ thái độ hờ hững, chỉ thỉnh thoảng nhắc đến đứa bé như một cách để “giữ chân” tôi. Mẹ tôi thì liên tục khuyên nhủ, kể về những hy sinh của bà khi nuôi tôi khôn lớn, về trách nhiệm của một người đàn ông. Mỗi lời bà nói như một nhát dao, vừa khiến tôi đau, vừa khiến tôi bất lực.
Tôi không biết mình nên làm gì tiếp theo. Ly hôn ư? Tôi sợ mẹ sẽ không chịu nổi cú sốc, và đứa bé – dù tôi chưa từng thấy hay cảm nhận – cũng khiến tôi day dứt. Nhưng tiếp tục cuộc hôn nhân này, với một người vợ mà tôi không còn chút cảm xúc, liệu có phải là địa ngục? Cái vẻ mặt vênh váo của Hiền, lý do của mẹ, tất cả như một bức tường giam cầm tôi. Tôi chỉ biết rằng, dù chọn con đường nào, trái tim tôi đã đầy vết xước, và tôi cần thời gian để tìm ra câu trả lời.