Hôm đó, tôi sang nhà thông gia xin phép đón con gái về nhà ngoại ở chơi vài hôm. Chẳng phải lần đầu, nhưng lần này bà thông gia ngồi khoanh tay, nhìn tôi từ đầu tới chân rồi nói giọng như tạt gáo nước lạnh vào mặt:
“Cháu nó ở bên này được chăm lo đầy đủ, về nhà chị thì… tôi không yên tâm. Chị biết điều thì đừng đưa nó đi.”
Cả căn phòng im phăng phắc. Tôi cảm giác như bà đang ám chỉ nhà tôi nghèo hèn, không xứng.
Tôi mỉm cười rất nhẹ, bước lại gần, cúi xuống ghé sát tai bà và nói đúng một câu, chậm rãi từng chữ:
“Bà thử nghĩ lại xem… năm xưa ai đã lén đến tìm tôi giữa đêm, xin tôi giữ kín chuyện của con trai bà, và tôi đã đồng ý không nói ra chỉ để giữ danh dự cho nhà bà?”
Bà thông gia nghe xong lập tức giật bắn người, mặt tái đi, bàn tay đang đặt trên đùi run lên. Chỉ vài giây sau, bà đứng bật dậy, hốt hoảng gọi:
“Anh ơi! Anh! Ra gọi taxi nhanh! Nhanh lên!”
Đúng 10 phút sau, chiếc taxi đỗ xịch trước cổng. Bà thông gia tự tay xách giỏ quần áo cho cháu gái, vừa dúi vừa kéo tôi:
“Chị đưa cháu về chơi lâu lâu nhé, bên này bận lắm. Mà… nhớ giữ kín chuyện hôm trước giúp tôi.”
Tôi chỉ khẽ gật đầu, bế con lên xe. Trong gương chiếu hậu, tôi vẫn thấy bóng bà đứng ở cổng, ánh mắt vừa lo lắng vừa hối hận…
Chiếc taxi rời khỏi ngõ, con gái ngủ ngoan trên vai tôi. Tôi nhìn ra cửa kính, khoé môi khẽ cong lên.
Bí mật năm xưa không nhiều người biết, và tôi chưa bao giờ có ý định dùng nó để uy hiếp ai — cho đến khi bà thông gia quá quắt.
Chuyện là mười mấy năm trước, khi tôi và chồng mới cưới, một đêm gần nửa đêm bỗng có người gõ cửa dồn dập. Mở ra thì thấy bà thông gia (lúc đó vẫn là mẹ của anh chồng tương lai) hốt hoảng kéo tôi ra ngoài ngõ.
Giọng bà run rẩy:
“Chị ơi… tối nay thằng T. (con trai bà, chồng tôi bây giờ) lỡ gây ra chuyện lớn lắm, công an đang tìm… chị giúp tôi giữ kín, mai tôi lo hết. Đừng để ai biết, nhất là gia đình bên chị.”
Tôi nghe xong choáng váng, nhưng vẫn gật đầu. Hôm đó, tôi lặng lẽ đứng ra nói dối, bao che cho anh ta, nhờ vậy mọi chuyện êm xuôi, danh dự nhà bà vẫn nguyên vẹn.
Chỉ là… tôi không quên.
Mười mấy năm qua, bà luôn nghĩ tôi hiền lành, cam chịu, nên mới dám đứng trước mặt tôi mà nói lời khinh miệt. Nhưng bà quên mất — tôi chỉ im lặng khi người ta biết điều.
Lần này, một câu nhắc nhẹ cũng đủ khiến bà hiểu rằng tôi có thể phá nát cái vỏ danh dự ấy bất cứ lúc nào.
Taxi đến cổng nhà mẹ đẻ, tôi bế con bước xuống. Trong túi áo, điện thoại rung lên: tin nhắn từ bà thông gia, chỉ vỏn vẹn 5 chữ:
“Chị đừng kể ai nhé.”
Tôi cười khẽ, xoá tin nhắn. Không phải vì thương bà, mà vì… giữ bí mật này, tôi mới có thứ khiến bà cả đời không dám ngẩng cao đầu với tôi nữa.