Chiều muộn. Căn bếp nhà bà Mai vang tiếng xèo xèo của nồi canh cua đang sôi mạnh. Bà Mai nấu món này từ sớm, mồ hôi túa ra dưới làn hơi nóng. Trong lòng đầy háo hức – hôm nay con rể Tuấn lần đầu ở lại ăn tối.
Linh – con gái bà – gọi với xuống:
“Anh Tuấn về rồi kìa mẹ ơi!”
Chưa kịp để Tuấn đặt cặp, bà đã gọi vọng:
“Con trai, xuống bếp dọn bát hộ mẹ cái. Đừng đứng ngây ra như tượng thế!”
Tuấn vội xuống. Bếp chật, bà Mai vừa bê nồi canh cua vừa quay ra sau, không để ý Tuấn đứng sát lưng. Một cú hẫng nhẹ, nồi canh nghiêng đổ xuống mặt bàn, văng trúng cổ tay bà, nước sôi táp lên da bà đỏ rực.
Bà hét lên:
“Ối trời ơi! NÓ LÀM TÔI BỎNG!”
Tuấn sững sờ:
“Không! Con đứng yên! Mẹ bị vấp thôi! Con thề là con chưa chạm vào mẹ mà!”
“CÒN CHỐI?! Tao không mù! Chính mày làm tao giật mình ngã! Đúng là nuôi ong tay áo, chưa báo hiếu đã hại mẹ vợ thế này!”
Căn bếp như đặc quánh lại. Linh chạy xuống, thấy mẹ ôm tay, mặt đỏ rực vì bỏng, còn chồng mình đứng chết trân. Cô hoảng loạn:
“Anh làm gì mẹ đấy?!”
“Anh không làm gì cả, Linh! Mẹ ngã là do tự mình… em tin anh chứ?!”
“Tôi tin mắt tôi! Có con rể nào vừa cưới hai tháng đã dám đụng tay đụng chân với mẹ vợ không?! Tao nuôi con gái hai mươi mấy năm, không phải để nó theo một thằng vô tâm, láo lếu như mày!”
Tuấn sững sờ. Chưa bao giờ anh cảm thấy bị nhấn chìm trong một tội danh không thuộc về mình đến thế.
“Nếu con sai, con nhận. Nhưng con không làm chuyện đó. Con không chạm vào mẹ.”
“Thôi, dẹp đi! Từ nay, cơm ai người ấy ăn. Cái nhà này không chào đón loại đàn ông như mày.”
Tuấn bỏ lên phòng, mắt đỏ hoe. Linh lưỡng lự rồi cũng quay mặt đi. Trong lòng cô, thứ niềm tin mong manh vào chồng vừa bị thổi bay bởi giọng nói giận dữ của mẹ.
Ở dưới bếp, bà Mai thoa thuốc bỏng, nhưng trong đáy mắt có một điều gì đó… không chắc chắn. Bà nhớ lại khoảnh khắc ấy. Rằng chính mình lùi về phía sau mà không kiểm tra. Rằng Tuấn đứng yên. Nhưng bà giận. Và bà… trút giận theo bản năng làm mẹ.
Bà không biết, lần trút giận ấy… có thể sẽ khiến cả một gia đình rạn vỡ.