Sáng hôm sau, tin lan nhanh như bão:
“Trưởng thôn Tám tắm giếng cấm lúc nửa đêm!!”
Chưa tới 9h sáng, cả làng đã họp khẩn. Bà con bàn tán ầm ĩ, người bảo ông Tám dính bùa ngải, người thì chắc chắn ông đang “luyện phép” để trúng cử thêm nhiệm kỳ mới.
Ban cán sự đề nghị trích xuất camera từ nhà ông Nhị – người duy nhất lắp camera đối diện giếng vì “sợ trộm gà”. Tất cả nín thở xem đoạn ghi hình đêm qua.
ĐOẠN BĂNG SỰ THẬT
Camera ghi rõ mồn một:
00:36 – Một người đàn ông, đúng là ông Tám, mặc áo ba lỗ, quần đùi, bước tới giếng.
00:37 – Ông nhìn quanh, rồi bắt đầu múc nước giội lên người.
00:38 – Một bóng đen nhỏ xuất hiện sau lưng ông Tám, chao đảo rồi rơi xuống… giếng!
Ông Tám lập tức nhảy xuống không do dự.
00:40 – Ông Tám chới với vài giây, rồi kéo được một thứ gì đó lên.
00:42 – Là… thằng Tí – con ông Tư Lành, đứa hay ngủ mớ và đi lang thang lúc nửa đêm.
CÚ LỘI NGƯỢC DÒNG CẢM XÚC
Hóa ra thằng bé bị mộng du, đi lạc ra giếng rồi trượt chân. Ông Tám đi tuần tra đêm (vì làng có trộm), nghe tiếng nước nên mới lao vào cứu. Việc giội nước lên người chỉ là để giữ ấm cho thằng bé sau khi vớt lên – không ngờ lại bị hiểu nhầm thành “tắm giếng cấm”.
Không khí cuộc họp từ căng như dây đàn bỗng lặng như tờ. Bà con nhìn nhau rồi cúi đầu xấu hổ.
Ông Tám không trách ai. Ông chỉ cười nhẹ, vuốt tóc thằng Tí rồi nói:
“Tin đồn còn mạnh hơn cả gió mùa, nhưng may là camera nhà ông Nhị còn mạnh hơn tin đồn.”
Từ đó, giếng đầu đình không còn là “giếng cấm”, mà là Giếng Ân Tình, được lập bia ghi lại chuyện đêm ấy.
Còn ông Tám? Ông được tái cử mà chẳng cần tranh cử.