Dưới ánh nắng gay gắt của một buổi chiều hè ở ngoại ô Sài Gòn, trạm xăng nhỏ ven quốc lộ 1A vẫn tấp nập xe cộ. Người phụ nữ mang bầu tên Lan, khoảng 30 tuổi, đứng bên cây xăng, chậm rãi đổ nhiên liệu cho từng chiếc xe. Bụng cô đã to, bước đi nặng nề, nhưng đôi tay vẫn thoăn thoắt làm việc. Mồ hôi thấm ướt áo, cô khẽ đưa tay xoa bụng, thì thầm như muốn trò chuyện với đứa con chưa chào đời. Nụ cười nhẹ nhàng trên môi cô che giấu bao khó khăn của cuộc đời.
Cách đó không xa, một chiếc Rolls-Royce đen bóng loáng đỗ lại. Người đàn ông bước ra, vest đen lịch lãm, đeo kính râm, thu hút mọi ánh nhìn. Đó là Minh, một tỷ phú nổi tiếng trong giới bất động sản, người được biết đến với những thương vụ bạc tỷ và tính cách kín đáo. Anh đứng lặng, ánh mắt dán chặt vào Lan. Những người xung quanh bắt đầu xì xào, nghĩ rằng Minh đang khó chịu vì sự chậm chạp của cô. Một vài khách hàng thì thầm: “Ông ấy chắc không quen chờ đợi đâu.”
Nhưng ánh mắt của Minh không phải sự phán xét. Trong đôi mắt ấy là một nỗi đau sâu thẳm, như thể anh đang nhìn thấy một ký ức đau buồn nào đó. Anh tiến lại gần Lan, không nói một lời, chỉ lặng lẽ quan sát. Lan ngẩng lên, hơi lúng túng vì sự chú ý của người đàn ông giàu có. “Anh cần đổ bao nhiêu xăng?” cô hỏi, giọng nhỏ nhưng rõ ràng, cố giữ vẻ chuyên nghiệp dù cơ thể đã mệt mỏi.
Minh không trả lời ngay. Thay vào đó, anh cất giọng trầm: “Cô làm ở đây bao lâu rồi? Mang thai thế này, sao không nghỉ ngơi?” Câu hỏi bất ngờ khiến Lan khựng lại. Cô mỉm cười nhạt, ánh mắt thoáng buồn: “Tôi làm ở đây gần ba năm rồi. Chồng tôi mất vì tai nạn, tôi phải làm để nuôi con. Không làm, tôi không biết lấy gì sống.” Giọng cô bình thản, nhưng mỗi từ như mang theo cả một câu chuyện dài đầy nước mắt.
Lời nói của Lan chạm vào một góc sâu kín trong lòng Minh. Anh im lặng, đôi tay siết chặt. Một lát sau, anh quay lại xe, lấy ra một chiếc phong bì dày cộp. Anh đưa cho Lan, nói: “Đây là tiền, đủ để cô nghỉ làm đến khi sinh và một thời gian sau đó. Tôi không muốn thấy một người mẹ phải vất vả thế này.”
Lan sững sờ, đôi mắt mở to. Cô lắc đầu, đẩy phong bì lại: “Tôi không thể nhận. Tôi không quen anh, và tôi không muốn mang nợ ai.” Giọng cô run run, vừa kiên quyết vừa xúc động. Minh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng cương nghị: “Đây không phải bố thí. Tôi từng mất em gái vì cô ấy làm việc quá sức khi mang thai. Đứa bé không giữ được, và em tôi cũng ra đi. Tôi không muốn thấy ai rơi vào hoàn cảnh đó nữa.”
Câu nói của Minh khiến không khí xung quanh chùng xuống. Đám đông, từ những người tò mò ban đầu, giờ lặng lẽ lắng nghe. Lan nhìn vào mắt Minh, thấy được sự chân thành và nỗi đau anh đang mang. Cô run run nhận phong bì, nước mắt lăn dài trên má. “Tôi sẽ trả lại anh khi tôi có thể,” cô nói, giọng nghẹn ngào.
Minh chỉ gật đầu, không nói thêm. Nhưng trước khi rời đi, anh quay lại, hỏi: “Cô có cần gì khác không? Một chỗ ở tốt hơn, hay ai đó giúp đỡ?” Lan lắc đầu, mỉm cười qua làn nước mắt: “Anh đã giúp tôi quá nhiều rồi. Tôi chỉ cần sức khỏe để sinh con.”
Minh lên xe, chiếc Rolls-Royce lặng lẽ rời khỏi trạm xăng, để lại những ánh mắt ngỡ ngàng và những lời xì xào. Tin đồn về hành động của Minh lan nhanh như gió. Một số người gọi anh là “tỷ phú kỳ lạ”, một số khác cho rằng anh chỉ muốn đánh bóng tên tuổi. Nhưng với Lan, anh là người đã thắp lên một tia hy vọng trong những ngày tăm tối nhất của cô.
Vài tháng sau, Lan nghỉ làm ở trạm xăng. Số tiền từ Minh giúp cô trang trải cuộc sống, thuê một căn phòng nhỏ khang trang hơn, và chuẩn bị cho ngày sinh nở. Khi đứa con trai chào đời, khỏe mạnh và bụ bẫm, Lan đặt tên bé là Phúc – như một lời nhắc nhở về phước lành mà cô đã nhận được.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Một ngày, Minh bất ngờ quay lại, không phải bằng chiếc Rolls-Royce sang trọng, mà trên một chiếc xe bình thường. Anh tìm đến khu phố nơi Lan đang sống, mang theo một đề nghị: “Tôi có một quỹ hỗ trợ những người mẹ đơn thân. Tôi muốn cô tham gia, không chỉ để nhận giúp đỡ, mà để giúp tôi quản lý. Cô hiểu những khó khăn của họ hơn ai hết.”
Lan ngỡ ngàng, nhưng rồi cô đồng ý. Với sự hỗ trợ của Minh, cô không chỉ mở một cửa hàng nhỏ để tự chủ cuộc sống, mà còn trở thành người kết nối, giúp hàng chục người mẹ khác vượt qua khó khăn. Mỗi lần đứng trước cửa hàng, bế cậu bé Phúc trên tay, Lan lại nhớ đến người đàn ông từng nhìn cô chằm chằm ở trạm xăng – không phải với ánh mắt thương hại, mà với sự trân trọng và lòng nhân ái.
Trên bàn làm việc trong cửa hàng, Lan giữ một tấm thiệp nhỏ với dòng chữ: “Cảm ơn anh, người đã cho tôi và con tôi một cuộc đời mới.” Và đâu đó trong thành phố, Minh, người tỷ phú kín tiếng, tiếp tục hành trình của mình, lặng lẽ gieo những hạt giống hy vọng, như cách anh đã làm với Lan.