Tôi chưa kịp phản ứng thì chồng tôi đã nhanh tay giật lấy mở ra trước mặt cả nhà. Trong phong bì chẳng có gì ngoài tờ 20 nghìn nhàu nát, kèm theo một mảnh giấy gập đôi. Tôi hoảng loạn, còn chưa kịp ngăn thì chồng đã đọc thành tiếng:
“Yêu nhau 4 năm, anh với em ấy cả 156 lần, phá thai 3 lần. Chúc hạnh phúc.”
Không khí trong phòng im phăng phắc. Mặt chồng tôi đỏ gay, hai bàn tay run bần bật, còn họ hàng thì bắt đầu xì xào. Tôi chết lặng, cảm giác như cả bầu trời sụp xuống, chỉ muốn biến mất khỏi chỗ đó. Trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ: chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay trong ngày cưới.
Thế nhưng, đúng lúc mọi người nín thở chờ phản ứng, mẹ chồng tôi bất ngờ đứng dậy, điềm tĩnh giật lấy tờ giấy, vo tròn ném thẳng vào thùng rác. Bà quay sang cả nhà, giọng dõng dạc:
– Đây là đám cưới, là ngày vui. Chuyện cũ đã là quá khứ, ai cũng có tuổi trẻ dại khờ, quan trọng là hiện tại con dâu mẹ đang ngồi đây, chính thức là vợ của con trai mẹ. Thế là đủ rồi.
Rồi bà nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt không hề trách móc, chỉ nhẹ nhàng mà rắn rỏi:
– Từ hôm nay, con là con gái trong nhà này. Ai dám nhắc lại chuyện vừa rồi trước mặt con, thì coi như không tôn trọng mẹ.
Cả họ hàng lặng im, chồng tôi cũng bàng hoàng, ánh mắt từ giận dữ chuyển sang rối bời. Tôi ngồi đó, nước mắt lã chã rơi, không ngờ trong giây phút tưởng chừng mất tất cả, chính mẹ chồng lại là người giang tay che chở cho mình.
Đêm đó, khi về phòng, chồng tôi lặng lẽ nắm lấy tay tôi:
– Anh tin mẹ nói đúng. Quá khứ không quan trọng nữa, từ nay mình bắt đầu lại…
Khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng, không phải lấy được người chồng tốt mới là may mắn nhất, mà chính là có một người mẹ chồng bao dung đã cứu vãn cả cuộc đời tôi.