Sáng hôm sau, tôi chạy khắp lòng để hỏi về cô gái ngày hôm qua nhưng không ngờ

0
73

Tôi tên là Nam, 45 tuổi, sống một mình trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Vợ tôi, Lan, mất cách đây 5 năm vì bạo bệnh. Từ ngày cô ấy ra đi, tôi sống khép kín, chỉ biết làm bạn với nỗi cô đơn. Mỗi tháng, tôi đều ra nghĩa trang thăm mộ Lan, thắp cho cô ấy nén nhang, kể cho cô ấy nghe những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.

Hôm đó, như mọi lần, tôi mang theo bó hoa cúc trắng, loại hoa Lan thích nhất, ra nghĩa trang. Nhưng khi vừa đặt hoa xuống, tôi giật mình nghe thấy tiếng rên khe khẽ từ phía bên cạnh. Tôi quay sang, thấy một cô gái trẻ, xinh đẹp, bụng bầu to, đang nằm co ro ngay sát mộ vợ tôi. Cô ấy mặc bộ váy mỏng manh, tóc tai bù xù, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

Tôi tiến lại gần, hỏi: “Cô ơi, cô làm sao thế? Sao lại nằm đây?” Cô gái mở mắt, giọng yếu ớt: “Tôi… tôi bị bỏ rơi… không có chỗ nào để đi… đói quá…” Nhìn cô ấy, tôi không đành lòng bỏ mặc. Dù không quen biết, tôi vẫn quyết định đưa cô về nhà, nghĩ rằng ít nhất cũng cho cô một bữa cơm, một chỗ nghỉ tạm.

Cô gái tự xưng là Huyền, 25 tuổi, kể rằng cô bị người yêu bỏ rơi khi mang thai, gia đình cũng từ mặt, không còn nơi nào để nương tựa. Nghe câu chuyện, tôi thương cảm, quyết định để Huyền ở lại nhà tôi. Tôi chăm sóc cô như một người anh, nấu cơm, mua quần áo, thậm chí chuẩn bị cả đồ sơ sinh cho đứa bé sắp chào đời. Huyền rất ngoan, ít nói, nhưng luôn nhìn tôi với ánh mắt biết ơn.

Một tháng trôi qua, Huyền ngày càng khỏe mạnh, bụng bầu cũng lớn hơn. Tôi bắt đầu quen với sự hiện diện của cô trong nhà, cảm giác cô đơn cũng vơi đi phần nào. Nhưng sáng hôm đó, khi tôi thức dậy, tôi bàng hoàng khi không thấy Huyền đâu. Căn nhà trống rỗng, đồ đạc của cô cũng biến mất. Trên bàn chỉ còn một mẩu giấy nhỏ, nét chữ run run: “Cảm ơn anh Nam đã giúp đỡ tôi. Nhưng tôi không thể ở lại. Đừng tìm tôi.”

Tôi hoang mang, chạy khắp làng hỏi thăm, nhưng không ai biết Huyền là ai. Cuối cùng, tôi quyết định quay lại nghĩa trang, nơi tôi gặp cô lần đầu. Khi đến nơi, tôi chết lặng khi nhìn thấy một điều không thể tin nổi: trên tấm bia ngay cạnh mộ vợ tôi, nơi Huyền từng nằm, có khắc tên “Nguyễn Thị Huyền, sinh năm 1999, mất năm 2020”. Dưới tấm bia là bức ảnh – chính là khuôn mặt của Huyền, cô gái tôi đã cưu mang suốt một tháng qua.

Hóa ra, Huyền đã mất cách đây 5 năm, cũng vào thời điểm vợ tôi qua đời. Người ta kể lại rằng Huyền từng mang thai, nhưng bị người yêu bỏ rơi, gia đình ruồng rẫy. Cô đã tự tử ngay tại nghĩa trang này, ôm theo nỗi đau và đứa con chưa kịp chào đời. Tôi rùng mình, nhớ lại những ngày Huyền ở nhà tôi: cô không bao giờ ăn cơm tôi nấu, không bao giờ soi gương, và mỗi đêm, tôi đều nghe tiếng khóc khe khẽ từ phòng cô.

Tôi quỳ xuống trước mộ Huyền, nước mắt lăn dài. Hóa ra, tôi đã cưu mang một linh hồn. Có lẽ, Huyền chỉ muốn tìm một chút hơi ấm, một chút yêu thương mà cô chưa từng có khi còn sống. Và tôi, tôi cũng tìm thấy chút an ủi trong nỗi cô đơn của mình, dù chỉ là một tháng ngắn ngủi.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here