Ngày xưa, bố mẹ tôi sinh được hai người con trai. Anh cả thông minh, lanh lợi, còn em út thì thiệt thòi: không được minh mẫn như người bình thường, lúc tỉnh lúc ngây dại. Bố mẹ thương em lắm, nhưng cũng lo sau này ông bà nhắm mắt xuôi tay thì ai sẽ lo cho thằng út.
Thế là khi còn sống, bố mẹ quyết định để mảnh đất hương hỏa của gia đình sang tên cho anh cả đứng hộ, dặn đi dặn lại:
– Đất này là để lo cho thằng út, dù sau này có thế nào, con cũng phải giữ cho nó có chỗ ăn chỗ ở.
Anh cả gật đầu, cả họ ai cũng khen “thằng cả có hiếu, thay cha mẹ chăm lo cho em.”
Thời gian thấm thoắt trôi, bố mẹ lần lượt qua đời. Người em út vẫn sống ngây ngây dại dại trong căn nhà cũ, không hiểu gì nhiều. Cả xóm vẫn thấy cảnh em đứng ngoài ngõ cười vu vơ, miệng gọi tên bố mẹ. Ai cũng thương, chỉ nghĩ may còn có anh cả lo liệu.
Nào ngờ một ngày, người ta thấy anh cả đưa cán bộ địa chính cùng khách lạ về đo đất. Chẳng ai tin nổi, hỏi ra mới biết: anh cả đã lặng lẽ cầm sổ đỏ đi bán, làm hợp đồng sang nhượng với giá 6 tỷ 2.
Tin lan ra, cả làng bàn tán ầm ĩ. Người em út chẳng hiểu gì, chỉ thấy nhà đông người thì chạy ra cười hớn hở:
– Nhà của em… đẹp không?
Cảnh ấy khiến nhiều người nhìn mà rơi nước mắt.
Đúng hôm ký hợp đồng, anh cả đem theo tiền mặt, mặt hớn hở. Nhưng không ngờ, khi vừa bước ra khỏi phòng công chứng, công an ập đến, thu giữ toàn bộ hồ sơ. Hóa ra, người em út tuy không minh mẫn nhưng đã được bố mẹ lập di chúc có công chứng từ 20 năm trước, ghi rõ: mảnh đất thuộc về em, anh cả chỉ đứng tên hộ.
Mấy chục năm qua không ai để ý, mãi đến khi hồ sơ sang nhượng được gửi đi, văn phòng công chứng mới rà soát và phát hiện ra sự chồng chéo trong giấy tờ. Họ báo ngay cho cơ quan chức năng.
Anh cả tái mặt, 6 tỷ 2 vừa cầm trong tay đã bị thu lại, hợp đồng bị hủy. Cả họ mắng chửi, hàng xóm phẫn nộ.
Còn người em út vẫn ngây ngô đứng cười, chẳng biết mình vừa thoát một kiếp bị cướp trắng tay. Có người rơm rớm nói:
– May mà cha mẹ nó khôn ngoan từ sớm, chứ không thì giờ đã thành kẻ không nhà rồi…